Chương 1

Toàn bộ Nam tinh, cơ hồ người người đều biết Thiếu soái Hàn Doanh.

Có gia gia đứng đầu lục đại quân phiệt còn có ngoại công là quân phiệt lưỡng tỉnh, là con độc nhất không lo có anh chị em tranh giành quyền lực, Hàn thiếu soái có thể nói là biết cách đầu thai, cả người như một cái đùi vàng lấp lánh, gương mặt tuấn mỹ, thực lực mạnh mẽ, là đối tượng mà ai cũng muốn ôm đùi.

Hàn Doanh có danh hiệu thiếu soái đã năm, sáu năm. Rõ ràng gia gia Hàn Tuyền của hắn thân là đại soái, danh xưng này lại không rơi trên người phụ thân háo sắc vô năng của hắn, mà là rơi xuống trên đầu Hàn Doanh còn không thành niên liền dám ra chiến trường.

Thiếu soái đại nhân không lo ăn không lo mặc, sống hai mươi năm qua, chỉ có hai việc phiền lòng: Một là làm thế nào để các thϊếp thất của phụ thân luôn dùng trăm phương ngàn kế muốn bò lên giường hắn cút xa hắn ra, hai là làm thế nào để lấy cắp "Cái gương nhỏ" mà hắn tâm tâm niệm niệm từ tay gia gia.

Chuẩn xác mà nói thì chiếc gương kia là đại hộ tâm kính, truyền thuyết nó được đế vương dùng qua, là bảo vật gia truyền của Hàn gia. Chuyện này nhà họ Hàn từ trên xuống dưới mọi người đều biết, nhưng có điều không ai biết chính là Hàn thiếu soái bề ngoài bất kham, tính tình tàn nhẫn, từ lần đầu tiên nhìn thấy nó lúc còn bé, liền luôn theo dõi.

Năm đó hắn thừa dịp trong nhà người lớn không ở, đánh bạo lẻn vào tàng bảo phòng của gia gia, sau khi tìm phải tìm trái, thì tìm được chiếc hộp cất giữ gương đặt trên bàn cung phụng. Nhưng không ngờ bên này vừa mở hộp ra, bên kia liền thấy cửa tàng bảo phòng soạt một cái đóng lại, đèn trong phòng cũng bị tắt toàn bộ -- là hệ thống tự động bảo vệ trên cái hộp khởi động.

Trong nháy mắt xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, bóng tối khiến hắn cả người hốt hoảng, Hàn tiểu bằng hữu không tới bốn tuổi, được nuông chiều từ bé nơi nào thấy qua loại chiến trận này, nhất thời bối rối, ôm hộ tâm kính muốn khóc. Đáng tiếc gian phòng này là cấm địa, cho dù la lên thì đám người hầu cũng không nghe được, có thể nói kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, tại thời điểm hắn bất lực nhất, thì trên mặt hộ tâm kính nho nhỏ phát ra ánh sáng ôn nhuận.

Ánh sáng rất ôn nhu, mềm mại như một giấc mộng ngọt. Sau một thời gian dài, kỳ thực Hàn Doanh đã đối với chuyện năm đó mơ hồ không rõ, nhưng vẫn còn nhớ đoàn ánh sáng nhu hòa kia ở trong bóng tối làm bạn với hắn, lộ ra sắc thái giống như mộng ảo, lưu giữ ở trong lòng hắn đến nay không có tản đi.

Đáng tiếc gia huấn quy định loại bảo vật này nhất định phải đặt ở trong hộp đặt ở tàng bảo thất, không cho phép ai lấy ra, ngày ấy Hàn tiểu bằng hữu không chỉ bị la rầy một trận, hơn nữa sau lần đó cũng không có cơ hội nhìn thấy hộ tâm kính lần hai, vì vậy liền từ nhỏ ghi nhớ đến lớn, thực sự thắt tâm.

Tuy rằng thiếu soái là một nam nhân thiết huyết không hơn không kém, nhưng có một bí mật không muốn người phát hiện, -- hắn cùng những tiểu nữ sinh khác có cùng sở thích là đọc truyện cổ tích mang theo sắc thái mộng ảo Tây Dương. Liền như xã hội hiện đại những lão đại theo đạo phật, một mặt dính đầy máu tươi một mặt thành kính lễ Phật, Hàn Doanh cũng có loại mâu thuẫn kỳ lạ như vậy. Mà bắt đầu từ ngày từ tàng bảo phòng của gia gia đi ra, cái gương nhỏ liền biến thành câu chuyện cổ tích hay nhất trong lòng hắn, màu lam nhạt, mềm mại, ấm áp, tràn đầy kì diệu cùng thần bí khó mà tin nổi.

Dù cho đó chỉ là ảo giác hoặc ảo tưởng, có thể là bởi vì ngươi yêu thích nó nhưng không chiếm được, lâu dần nó tại trong lòng ngươi liền trở thành tốt đẹp nhất.

Cái gọi là chấp niệm, chắc là như thế.

Mãi đến năm thiếu soái hai mươi hai tuổi, quốc gia hỗn loạn, Hàn lão gia tử tuổi già bệnh nặng, liền đem Hàn gia chính thức giao cho hắn. Lão gia tử cả đời chiến đấu, xem người luôn luôn chuẩn, biết rõ cân lượng của nhi tử Hàn Ích Nhất, may mà tôn tử Hàn Doanh cũng như hắn, táo bạo nhưng thận trọng, là người quả quyết, bởi vậy hắn đem hết thảy truyền cho Hàn Doanh.

Lại không biết Hàn Doanh tưởng nhớ nhất không phải quân quyền, cũng không phải vị trí gia chủ, mà là 'Cái gương nhỏ'.

Thật sự rất đẹp.

Buổi tối hôm đó Hàn Doanh liền không nhìn gia huấn, lén lút đem hộ tâm kính từ tàng bảo phòng đến phòng ngủ của mình để thưởng thức. Tuy rằng cái gương nhỏ không lại phát quang, nhưng hắn vẫn cảm thấy được phi thường đẹp đẽ như trước, liền mỗi một hoa văn mỗi một bộ phận đều lộ ra nét cổ điển và bầu không khí thần bí.

- - loại cảm giác mong muốn được thực hiện này quả thực không cần phải nói, cầm cái gương nhỏ, thiếu soái đại nhân phi thường hài lòng.

Thẩm Đồng lại phi thường phiền muộn.

Vừa mở mắt liền phát hiện mình biến thành một cái gương, còn bị một tên biếи ŧɦái không ngừng sờ a sờ toàn thân từ trên xuống dưới, quả thực muốn điên rồi có được hay không!

Rõ ràng ngày hôm qua, Thẩm Đồng còn là một tiểu thiếu gia tập hợp ngàn vạn sủng ái, bất quá chỉ là lúc sắp ngủ nhìn đều là lôi văn, không thể nhịn được nữa phẫn nộ lên giọng: "Nhóm yêu tinh hiện ra nguyên hình đi, thế giới này không có chỗ cho loại não tàn như các ngươi!"

Một hơi hô xong liền ấn xuống nút enter, tâm lý Thẩm Đồng rốt cục thư thái một chút, đóng lại notebook chuẩn bị ngủ. Hoàn toàn không nghĩ tới trong mộng xuất hiện một yêu tinh thật sự, nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi của hắn: "Nhân loại nho nhỏ cũng dám sỉ nhục yêu tộc ta, quả thực tội không thể tha thứ, đã như vậy, liền để ngươi cũng trải nghiệm một chút cảm giác làm yêu quái, khi nào đủ điều kiện thì mới được trở lại cuộc sống bây giờ!"

Ký ức tới đây thì dừng lại, Thẩm Đồng lập tức trợn to mắt -- chẳng lẽ hắn hiện tại thật sự biến thành yêu tinh?

"Keng -- hệ thống bắt đầu khởi động.."

"Keng -- bắt đầu ràng buộc cùng kí chủ.."

"Keng -- ràng buộc xong xuôi, hoan nghênh bạn đến hệ thống yêu tinh!"

Trong đầu liên tục vang lên âm thanh máy móc đem Thẩm Đồng sợ hết hồn, nửa ngày mới hồi thần lại, ".. Ai? Hệ thống Yêu tinh?"

"Kí chủ ngươi khỏe, ta là nhân viên giám sát Tiểu Bạch. Bổn hệ thống chủ yếu thông qua các loại phương pháp để chỉ dẫn kí chủ trở thành một yêu tinh hợp lệ, kí chủ một khi bị ràng buộc, tại trước khi nhiệm vụ thành công không thể giải trừ.."

Một cái bạch cầu xuất hiện ở trước mắt Thẩm Đồng, từ trong mắt phát ra một vệt ánh sáng đảo qua toàn thân hắn, "Keng -- hệ thống bắt đầu quét hình.. Quét hình xong xuôi, tình huống căn bản của kí chủ tại thế giới này như sau:

Tên: Hộ tâm kính

Loại hình: Kính linh (gương tinh)

Đặc tính: Trong ngoài sạch sẽ, trung tâʍ ɦộ chủ

Đẳng cấp: Yêu linh

Kỹ năng cơ bản 1: 【 Người bảo vệ 】-- khi chủ nhân bị công kích hoặc thời điểm gặp nguy hiểm, có thể hi sinh chính mình vì chủ nhân chống đỡ hết thảy thương tổn.

Kỹ năng cơ bản 2: 【 Phục chế ảnh 】-- có thể phục chế ngoại hình giống như đúc mục tiêu, thời gian duy trì ba giờ.

Kỹ năng phụ trợ: 【 Chiếu rọi vạn vật 】-- có thể tùy ý nhìn xuyên tên gọi, nguồn gốc cùng với tác dụng của vật phẩm.

Kỹ năng tất sát: 【 Phổ độ chúng sinh 】--có thể đem linh thể chia ra thành nhiều mảnh vỡ, chống đỡ hết thảy thương tổn cho tất cả mọi người ở xung quanh chủ nhân."

Thẩm Đồng nhéo nhéo cánh tay phát hiện mình không phải nằm mơ, chỉ có thể nhíu mày nỗ lực tiêu hóa âm thanh hệ thống: "Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thế giới này. Keng -- nhiệm vụ chính tuyến một: 'Chuyên tâm tu hành' đã mở, thỉnh kí chủ khắc khổ tu luyện, nâng lên đẳng cấp yêu tu của bản thân. Ghi chú: Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tích lũy, đẳng cấp tu luyện của kí chủ tại thế giới này có thể mang đến thế giới sau tiếp tục nâng lên, mỗi lần thăng một cấp đều có thưởng, thăng đến cấp cao nhất mới có thể trở về hiện thực."

"Bổ sung: Phương thức tu luyện tu yêu cùng tu tiên cơ bản tương đồng, tổng cộng có tám tầng, chia ra làm tầng 1 yêu linh: Vừa nảy sinh ra ý thức tự chủ, đối ứng tu tiên Luyện Khí kỳ -- cũng chính là đẳng cấp hiện tại của kí chủ."

Giảng tới đây, bạch cầu rõ ràng là quen thuộc nên nói càng thêm lưu loát: "Sau đó là tầng 2 Ngưng hình: Có thể bước đầu hóa ra hình người cùng sử dụng kỹ năng phụ trợ, đối ứng Trúc Cơ kỳ. Tầng 3 Huyễn hình: Có thể mở ra hết thảy kỹ năng, đối ứng Tích Cốc kỳ. Tầng 4 Yêu Quân: Tẩy kinh phạt tủy, kết ra yêu đan, đối ứng Kim Đan kỳ. Tầng 5 Yêu Vương: Dựng dục ra nguyên thần bên trong yêu đan, đối ứng Nguyên Anh kỳ. Tầng 6 Yêu Hoàng: Nguyên thần có thể hóa thân ngàn vạn, có thể cải tử hồi sinh, đối ứng Hóa Thần kỳ. Tầng 7 Yêu Tiên: Độ yêu kiếp mà thăng lên tiên, đối ứng Độ Kiếp kỳ. Tầng 8 Yêu Thần: Tu luyện thành thần, có thể đạp phá hư không."

Thẩm Đồng nghe xong, lông mày nhíu chặc hơn, "Ngươi nói thăng lên đến tầng cao cấp nhất mới có thể trở về hiện thực, -- như vậy ta muốn tu luyện tới tầng 8 mới có thể trở về nhà?"

"Không sai." Bạch cầu gật gật đầu, tiếp tục thông báo nhiệm vụ: "Keng --, nhiệm vụ chủ tuyến hai: 'Nhân yêu một nhà ' đã mở, thỉnh dùng hết khả năng thu thập độ hảo cảm của nhân loại, ít nhất khiến hai tên nhân loại có độ hảo cảm đối với kí chủ đạt đến 70 trở lên, không hạn chế nam nữ già trẻ, nhiệm vụ thành công thưởng đĩa quay may mắn một lần, thất bại khấu trừ một năm tu vi."

"Ghi chú: Nhiệm vụ bắt buộc tại mỗi thế giới, thêm một nhân loại có độ thiện cảm đạt 70 có thể thu được gói quà sơ cấp, có một nhân loại độ thiện cảm đầy 100 thì có thể lấy được gói quà cao cấp, gói quà cao cấp gồm có đan dược để tu luyện, pháp bảo, thỉnh kí chủ cần phải cân nhắc."

"Keng --, nhiệm vụ chủ tuyến ba:" Tuân theo bản tính "đã mở, kí chủ cần nghiêm ngặt vâng theo đặc tính yêu loại, xét thấy kí chủ tại thế giới này là một mặt hộ tâm kính, mà hộ tâm kính đặc tính to lớn nhất là hộ chủ, cho nên thỉnh kí chủ phát huy đầy đủ kỹ năng bản mệnh không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ chủ nhân bình an, nhiệm vụ thành công thưởng lượng lớn kinh nghiệm tu luyện, thất bại khấu trừ hai năm tu vi."

"Ghi chú: Nhiệm vụ này đồng dạng là nhiệm vụ bắt buộc tại mỗi thế giới, căn cứ theo biến hóa yêu loại của kí chủ tại mỗi thế giới mà thay đổi nội dung cụ thể."

"Đây là nhiệm vụ quỷ quái gì?" Thẩm tiểu thiểu gia rốt cục không nhịn được, "Hộ tâm kính đặc tính là hộ chủ liền muốn hộ chủ, nhưng ta cũng không phải nô ɭệ hoặc là thánh mẫu! Muốn là chiếu theo thuyết pháp 'Tuân theo bản tính' này, nếu như thế giới sau là miêu yêu có phải là muốn phát hu y đầy đủ kỹ năng ngạo kiều, nếu là hồ yêu liền muốn phát huy kỹ năng câu dẫn người, nếu là cái hoa đào yêu có phải là liền giống như nó thành cây lưỡng tính, liền công năng sinh tử đều có?"

"Làm sao ngươi biết?" Bạch cầu âm thanh máy móc mang theo mấy phần kinh dị, "Ngươi nói vài loại này quả thật là hệ thống đã an bài, xem ra tư tưởng của ngươi giác ngộ rất cao, rất có tiền đồ làm yêu, kia liền trực tiếp lĩnh gói quà tân yêu sau đó nỗ lực làm nhiệm vụ đi."

"Keng --, đã lĩnh gói quà tân yêu, xin hỏi có mở ra không?"

Thẩm Đồng hoàn toàn tức đến nói không ra lời, bạch cầu lại khôi phục âm thanh máy móc không tình cảm chút nào tiếp tục nói: "Kí chủ trong mười giây không đáp lại, hệ thống ngầm thừa nhận mở ra."

"Keng --, gói quà tân yêu mở ra, kí chủ thu được công pháp tu luyện tầng một yêu linh kỳ một quyển, sơ cấp đan dược tụ khí đan một viên, mảnh vỡ pháp bảo sơ cấp X10, mảnh vỡ trung cấp pháp bảo trang phục tử thụ tiên X5, đĩa quay may mắn một lần. Vật phẩm đã để vào ba lô hệ thống, xin hỏi hiện tại có bắt đầu đĩa quay may mắn?"

"Không!" Thẩm Đồng cảm thấy chính mình oan ức không chịu được, lớn tiếng kháng nghị, "Ta không muốn làm nhiệm vụ! Ta phải về nhà!"

Đáng tiếc bạch cầu không dao động chút nào, phi thường bình tĩnh nói: "Không làm cũng được, vậy ngươi liền ở lại chỗ này vĩnh viễn đi."

"Này!" Thẩm Đồng rất nhanh liền phát hiện bạch cầu sau khi nói xong lời này liền biến mất, gọi làm sao cũng không chiếm được đáp lại, "Này, Tiểu Bạch, ngươi đi đâu, ngươi đi ra, không muốn chơi trò mất tích.."

"Ta nhớ nhà.." Thẩm tiểu thiểu gia tâm lý oan ức nhất thời vì vậy mà nặng hơn, quả thực càng nghĩ càng thương tâm, "Ta không nghĩ đợi ở chỗ này.. Ta muốn về nhà.."

"Nha nha, ta phải về nhà.."

Thiếu soái đang ngủ say đột nhiên cảnh giác mở mắt ra.

Hắn mơ hồ nghe đến có ai đang khóc.

Âm thanh nho nhỏ mềm mại, làm cho hắn cảm thấy được tâm cũng nhói lên một cách khó hiểu.

Thiếu soái từ trước đến giờ không thích có người hầu hạ, cũng không gần nam sắc hay nữ sắc, bởi vậy bên ngoài cùng bên trong phòng ngoại trừ chính hắn thì không có một bóng người, ngắm nhìn bốn phía, bên gối chỉ có cái gương nhỏ hôm qua hắn lấy từ tàng bảo phòng.

Chẳng lẽ là nằm mơ hoặc là nghe nhầm? Hàn Doanh nhíu mày lại, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, nguyên lai là trời mưa, cái gọi là tiếng mưa như tiếng khóc, xung quanh đều là âm thanh mưa rơi.

Hàn Doanh không điều tra nữa, quay đầu nhìn đồng hồ còn chưa tới bốn giờ, cách thời gian thể dục buổi sáng còn có hơn hai giờ, quyết định ngủ tiếp một lúc.

Vì vậy thiếu soái trở lại trên giường, liền cầm lên cái gương nhỏ trợ giúp ngủ. Hộ tâm kính vốn nhỏ, tay của nam nhân rất lớn tràn đầy vết chai, bàn tay che phủ, cơ hồ bao trùm toàn bộ mặt kính. Xúc cảm ôn nhuận man mát rất thoải mái, làm hắn không nở buông tay.

Thẩm Đồng rốt cục bị hắn làm cho quên khóc, trong đầu liền đạn mạc (*).

Lại sờ!

Biếи ŧɦái!

Không cho sờ!

Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi!

Thời điểm Hàn Doanh một lần nữa dâng lên cảm giác buồn ngủ, thì phát hiện hộ tâm kính trong tay bắt đầu tỏa nhiệt. Nhiệt độ tựa hồ càng ngày càng cao, cao đến làm cho hắn không có cách nào lơ là, đem gương để trước mắt nhìn một chút, nhưng đáng tiếc trong bóng tối không nhìn ra cái gì, hắn liền đứng dậy mở ra đèn ở đầu giường, tinh tế quan sát cái gương nhỏ.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền làm cho thiếu soái đại nhân đã gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng cũng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên mặt kính bóng loáng chậm rãi nổi lên một bóng người nho nhỏ!