Chương 9

Vết đỏ dưới cổ Vu Dung Lang hẳn là lúc sau khi xảy ra chuyện ở Tuyên Bình Hầu phủ hôm nay, Ngụy di nương cùng Vu Dung Lang lén gặp, hai người không nhịn được xảy ra cái gì đó mà để lại, cái này cũng chứng minh hai người có gặp nhau.

Gặp mặt là được, Vu Dung Lang cẩn thận như vậy, nhất định sẽ gặp ở chỗ cũ.

Vu Dung Lang đi qua chỗ cũ, trên chân gã có đất bùn, mặc dù đã lau sạch, nhưng vừa rồi lúc vội vã rời đi vẫn bị hắn thấy được đất bùn khô dưới lòng bàn chân, như vậy rất có thể đất dưới chân Vu Dung Lang chính là bị dính vào lúc lén gặp.

Vừa rồi hắn mượn khoảng cách gần trò chuyện với Vu Dung Lang mấy câu, lúc ấy Tạ Ngạn Phỉ đầu tiên mở miệng từ chỗ nữ chính, hắn vừa nói đã thấy áy náy, nói là thiếu chút nữa làm liên lụy đến Đỗ Tam cô nương, trong lòng rất hổ thẹn.

Vu Dung Lang suýt nữa không nhớ ra được Đỗ Tam cô nương là ai, sau đó mới nhớ tới là vị hôn thê của gã.

Đề tài mở ra, Tạ Ngạn Phỉ liền thuận thế hỏi sau khi rời khỏi Tuyên Bình Hầu phủ thì gã đi đâu mà sao lại không thấy, lúc ấy Vu Dung Lang nói mình bị lầm tưởng cắm sừng, ánh mắt của người khác khiến trong lòng gã không thoải mái, tuy sau đó chỉ là hiểu lầm, nhưng vẫn ảnh hưởng đến tâm tình, tùy tiện đi dạo giải sầu trong thành một chút.

Lúc ấy hắn nhìn kỹ vẻ mặt Vu Dung Lang, gã không nói láo, ngược lại cố ý dùng cái này để nhấn mạnh mình cũng bị chuyện này liên lụy, muốn Tạ Ngạn Phỉ áy náy nhiều hơn.

Tạ Ngạn Phỉ cũng thật sự làm bộ hổ thẹn để kéo quan hệ gần lại, sau đó chính là một cú đạp kia.

Nhưng từ mấy câu nói này, hôm nay sơ lược lại đã cho hắn không ít tin tức.

Vu Dung Lang không nói láo, vậy đúng là gã vẫn luôn ở trong thành.

Điều này cũng chứng minh nơi lén gặp của bọn Vu Dung Lang cũng không ở bên ngoài thành.

Dưới chân có bùn, đa số nơi trong thành này đều là đường đá xanh, trời lại không mưa, trừ khi là đường không tốt, toàn đất cát, còn có người không có đạo đức tạt nước, gã vô tình đạp phải mới để lại.

Sau chuyện này trở lại thì gặp phải đám Bùi Trạch, thực hiện đánh cuộc tới Xuân Phong Lâu, chưa kịp trở về thay giày.

Trong đầu Tạ Ngạn Phỉ thoáng qua một lần xem trong hoàng thành nơi nào có chỗ như vậy, cũng chỉ còn lại có hẻm Hồ Đồng bị bỏ hoang, nơi đó có đủ loại người tụ tập, ăn mày người nghèo nhiều nhất, bởi vì nghèo, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no huống chi là sửa đường?

Lúc Vu Dung Lang đến Tuyên Bình Hầu mặc cả người cẩm y hoa phục, chưa kịp thay quần áo như thường ngày, nếu Vu Dung Lang thật sự đi qua chỗ đó, sợ là sẽ bị để mắt tới, đến lúc đó chỉ cần nghĩ cách đến hỏi xem ai có ấn tượng, cũng thuận thế thăm dò chỗ Vu Dung Lang vụиɠ ŧяộʍ.

Nhưng điều kiện đầu tiên là chỗ Vu Dung Lang và người nọ vụиɠ ŧяộʍ đúng là ở hẻm Hồ Đồng.

Trên chân bị dính đất bùn, vẫn còn có một loại khả năng khác, đó chính là chỗ bọn họ vụиɠ ŧяộʍ là một phủ đệ, rất lớn, trồng không ít hoa, lúc ấy chỗ bọn họ gặp mặt vừa được tưới nước, Vu Dung Lang vô tình đạp phải, dẫn đến dưới chân có đất bùn cũng là có thể.

Điều khiến Tạ Ngạn Phỉ có loại suy nghĩ này là bởi vì trên người Vu Dung Lang có một loại mùi thơm rất nhạt mà sắp biến mất khác.

Nhưng Tạ Ngạn Phỉ lại không xác định được có phải mùi thơm này là của người thứ ba ở chỗ bọn họ vụиɠ ŧяộʍ hay không.

Nếu là ở hẻm Hồ Đồng còn dễ tra, nếu là ở phủ đệ tư nhân, vậy thì khó rồi.

Tạ Ngạn Phỉ nhức đầu, cho dù là cái trước dễ tra, hôm nay đối với Tạ Ngạn Phỉ mà nói cũng rất khó, hắn vừa xuyên tới, trên tay không có người để dùng, bên cạnh còn có kẻ muốn hại hắn, hắn lại không thể một mình đến hẻm Hồ Đồng chứng thực, dẫu sao thân thể của hắn vừa xuất hiện sẽ có người nhận ra, quá đặc biệt ngược lại làm người khác chú ý.

Nhưng người khác hắn lại không dám tùy tiện phái đi, điều này thì khó làm rồi.

Nhưng tra được chỗ vụиɠ ŧяộʍ thì cũng không nóng nảy, sở dĩ Tạ Ngạn Phỉ một hai phải biết, là vì từ trong miệng Vu Dung Lang biết mục tiêu kế tiếp của gã sẽ là ai.

Bên ngoài Vu Dung Lang quá mức cẩn thận, chỉ có đối với Ngụy di nương cá mè một lứa mới có thể lộ miệng.

Gã là hái hoa tặc, vừa gây chuyện, trước đó Cát Văn Phong đang nhức đầu vì chuyện này.

Cát Văn Phong tra nghiêm, khoảng thời gian này gã sẽ không sẽ ra tay, vậy là hắn sẽ có thời gian tra rồi, huống chi, mệnh căn Đỗ Hương Ly của Ngụy di nương xảy ra chuyện, gã vì giải quyết tốt cho Ngụy di nương cũng không có tâm tình gieo họa cho tiểu cô nương nào.

Nghĩ tới đây, Tạ Ngạn Phỉ tạm thời yên tâm, vậy thì chờ xử lý Ngụy di nương trước, sau đó mới tính sổ với tên cầm thú Vu Dung Lang.

Tạ Ngạn Phỉ không nghĩ ra cách chứng thực, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chờ ngày mai đi Tuyên Bình Hầu phủ gặp Ngụy di nương rồi nói sau.

Hắn trở về Húc vương phủ, làm bộ như say rượu choáng váng trở về ngủ.

Bên Tạ Ngạn Phỉ ngủ cực ngon, chỗ Bùi Trạch lại không thoải mái như vậy, đầu tiên hắn ta bị Tạ Ngạn Phỉ đạp một cú, sau đó lại bị mắng một trận, cố tình còn bị che miệng kéo tới bao sương cách vách báo cho biết sự coi trọng của Minh Hiền Đế đối với Ngũ hoàng tử, tất nhiên hắn ta không tin, lần đầu không ở lại Xuân Phong Lâu qua đêm mà vội vã trở về Trấn Quốc Công phủ.

Cả người hắn ta đều là mùi rượu không dám đi gặp Trấn Quốc Công, mà đến Thủy Lâm Uyển của mẫu thân Vũ thị.

Bùi Trạch khập khiễng đi vào, đại nha hoàn giữ cửa thấy hắn ta thì nhanh chóng đi thông báo.

Vũ thị vốn đã nghỉ ngơi, nghe nói Tứ công tử cả người chật vật trở lại lập tức đứng dậy mặc tốt đi ra, ma ma vừa vén rèm, Vũ thị nhìn con trai vẻ mặt đưa đám, đau lòng đi tới, “Đây là thế nào? Ai làm con trai ta bị thương?”

“Nương, đều là cái đồ xấu xí đó! Hắn lại đạp ta! Không chỉ có đạp ta còn mắng ta, còn mắng cha ta!” Bùi Trạch kêu lên, thấy Vũ thị thì nắm chắc nhất định là bọn họ lừa gạt hắn ta, Ngũ hoàng tử làm sao có thể đột nhiên được Hoàng thượng sủng ái? Là nương nói cho hắn ta Ngũ hoàng tử căn bản là vô dụng, không cần coi ra gì, để cho bình thường hắn ta gần gũi với Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử.

Nhưng sao đột nhiên tối nay lại không giống?

Vũ thị từ buổi tối lúc Trấn Quốc Công trở lại đã biết tất cả chuyện xảy ra trong cung, bà ta vốn là chờ hắn ta trở lại sẽ nói, không nghĩ tới đã xảy ra chuyện, trong hoàng thành này kẻ bị bà ta gọi là đồ xấu xí còn có gan tử mắng Trấn Quốc Công, sợ sẽ là Ngũ hoàng tử vừa có đủ tự tin này.

Bà ta liếc ma ma một cái, ma ma hiểu ý rất nhanh liền đi ra ngoài trông nom.

Vũ thị vỗ tay Bùi Trạch: “Con ta, sau này không được tùy ý nhục mạ Ngũ hoàng tử như vậy, nhất là ngay trước mặt cha ngươi, càng không thể tùy ý mắng chửi người. Ngươi phải biết tai vách mạch rừng, cha ngươi rất trung tâm, nếu để cho ông ấy nghe được ngươi mắng Hoàng tử đương triều, sợ là sẽ trách phạt ngươi. Ngươi phải biết, nương chỉ có một đứa con trai là ngươi, còn có thể không mưu tính cho ngươi sao? Nhưng nếu ngươi để mất lòng cha ngươi, đến lúc đó ông ta càng áy náy thiên vị lão Nhị đang giữ chức Thế tử ở Thanh Trúc Uyển kia. Y không nhường ra vị trí, ngươi vĩnh viễn cũng không làm được Thế tử.”

Bùi Trạch sao lại không biết, hắn ta nén tức, lẩm bẩm một tiếng: “Đang êm đẹp, sao Hoàng thượng đột nhiên lại coi trọng Ngũ hoàng tử? Nói tới tên mù kia, nếu không phải y, tối nay cũng sẽ không có xích mích với Ngũ hoàng tử…”

Mặc dù Bùi Trạch ngũ độc câu toàn, nhưng cũng không ngu, nên đắc tội không nên đắc tội, hắn ta còn phân rõ, chính là nín một hơi.

“Ừ? Chuyện gì xảy ra?” Vũ thị vừa nghe, trong ánh mắt có vẻ ác độc thoáng qua.

Bùi Trạch nói chuyện tối nay ra, Vũ thị nghe xong nhíu chặt chân mày hơn, “Ngươi nói là Ngũ hoàng tử chủ động nói chuyện giúp lão Nhị? Từ lúc nào mà y có quan hệ tốt với Ngũ hoàng tử như vậy?”

Bùi Trạch lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng nghe bọn họ nói, không phải hôm nay tên mù kia theo chân cha đi Tuyên Bình Hầu phủ sao, lúc ấy thật giống như giúp Ngũ hoàng tử bắt mạch, không biết có phải là vì cái này mà Ngũ hoàng tử mới giúp y không!”

Bùi Trạch càng nghĩ càng giận, sớm biết thế hắn ta đã đi Tuyên Bình Hầu phủ rồi, có lẽ vào lúc này người có quan hệ tốt với Ngũ hoàng tử chính là hắn ta.

Vũ thị cau mày, trước kia bảo hắn ta đi chúc thọ hắn ta không chịu đi, bây giờ hối hận có ích gì?

Nhưng bà ta cũng không nói ra, đây đã là sự thật không cách nào thay đổi, lật lại nợ cũ không có ý nghĩa, bà ta ôn nhu vỗ mu bàn tay Bùi Trạch một cái: “Thôi, cứ để nó qua, chờ thêm vài ngày nữa là sinh nhật cha ngươi, mời Ngũ hoàng tử qua phủ, đến lúc đó ngươi chủ động lấy lòng, nhớ lần này không được phép xảy ra sai lầm biết chưa?”

Bùi Trạch nghĩ đến một cú đạp tối nay, mặc dù tức, nhưng cũng biết hoàng quyền là thứ mà bọn họ không cách nào sánh bằng, Trấn Quốc Công phủ đã đủ thấy suy bại, kế hậu là dì ruột của Ngũ hoàng tử, trước kia Minh Hiền Đế mặc kệ Ngũ hoàng tử, sợ là hôm nay Minh Hiền Đế cho thấy thái độ, kế hậu cũng sẽ tỏ vẻ, đến lúc đó đi theo Ngũ hoàng tử, có lẽ còn có thể có quan hệ tốt với Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử, cho dù sau này người nào trong hai vị kia thừa kế ngôi vua, đều đủ để cho địa vị của hắn ta như nước dâng thuyền cao.

Chỉ là nghĩ đến tên mù kia còn bá chiếm vị trí Thế tử, “Nương, rốt cuộc lúc nào ta mới có thể làm Thế tử vậy?”

Vũ thị nhẹ giọng trấn an: “Con ta lại đợi thêm hai năm, nhiều nhất hai năm là được.”

“Thật không? Vì sao không thể là bây giờ?” Bùi Trạch không hiểu.

Vũ thị cười cười lắc đầu: “Đến lúc đó con ta sẽ hiểu.”

Bùi Trạch thấy Vũ thị không nói cho hắn ta, cũng không hỏi nhiều, chỉ cần có thể cho hắn ta làm Thế tử, quá trình hắn ta cũng lười hỏi.

Bùi Trạch rất nhanh đã rời đi, Vũ thị gọi ma ma ra: “Gần đây bên Thanh Trúc Uyển có động tĩnh gì?”

Ma ma nói: “Vẫn luôn cho người trông nom, Thế tử trừ buổi sáng hôm nay theo lão gia đi Tuyên Bình Hầu phủ một chuyến, sau khi trở về vẫn chưa từng ra khỏi Thanh Trúc Uyển.”

Vũ thị ừ một tiếng, trong ánh mắt có ánh sáng không đoán ra được: “Tiếp tục phái người canh giữ ở bên ngoài rừng trúc, một khi y ra phủ, lập tức tới bẩm báo.” Bà ta muốn trong hai năm này ép chặt y ở trong phủ, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ điều không may gì.

Động tĩnh bên Thủy Lâm Uyển này đều được bẩm báo một năm một mười bên tai Bùi Hoằng, Ảnh vệ quỳ một chân trên đất: “…Tông chủ, có phải tìm chút chuyện cho Vũ thị không?”

Bùi Hoằng lắc đầu: “Tiếp tục giám thị, chú ý bà ta liên lạc với ai.” Y vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc làm sao Vũ thị biết chắc chắn trong vòng hai năm nhất định y sẽ mất vị trí Thế tử như vậy?

Nếu không phải tra được năm đó Đại ca xảy ra chuyện đúng là không liên quan đến bà ta, y cũng phải nghi ngờ không biết có phải đã sai ở đâu không.

Nhưng sau khi xác định, đúng là không liên quan.

Có điều y cũng tin tưởng, chắc chắn bà ta biết gì đó, chẳng qua là tạm thời chưa nắm được đuôi, chỉ có thể tiếp tục chờ, chờ một thời cơ.

Chiều nay khắp nơi đều không bình tĩnh, bởi vì thái độ của Minh Hiền Đế đối với Ngũ hoàng tử thay đổi, trong lòng gia chủ các phủ đều có tính toán, ít nhất trước khi thái độ của Minh Hiền Đế thay đổi lại, không thể xích mích với Ngũ hoàng tử.

Tạ Ngạn Phỉ không biết một hành động của mình đã khiến cho rất nhiều người tối nay không ngủ được, chính hắn ngủ say sưa, ngày hôm sau trời vừa sáng đã tỉnh.

Không có cách nào, trước kia bị buộc nhận thuốc ngửi thuốc đã nuôi thành đồng hồ sinh học, sau khi hắn thức dậy, rửa mặt ăn cái gì đó, ngáp lớn bấm giờ lên xe ngựa, cho xe đi đến Tuyên Bình Hầu phủ.

Xe ngựa đến Tuyên Bình Hầu phủ, không quá nửa nén hương sau, Cát đại nhân của Hình bộ đã dẫn người tới.

Cát Văn Phong sáng sớm không thấy Ngũ hoàng tử ở cửa Hình bộ thì rất kích động, cũng không ăn sáng mà nhanh chóng dẫn nha dịch đến Tuyên Bình Hầu phủ ngay, kết quả vừa tới gõ cửa, chờ tỏ rõ thân phận được quản gia dẫn vào, một giọng nói ma âm xỏ lỗ tai chậm rãi vang lên: “Cát đại nhân à, có phải ngươi quên cái gì hay không?”

Đầu óc Cát Văn Phong ong một cái nổ tung, hắn cương cứng cổ quay đầu lại, liền chống với khuôn mặt xấu xí của Ngũ hoàng tử.

Dưới chân Cát Văn Phong lảo đảo một cái: “Quên, quên cái gì?”

Tạ Ngạn Phỉ cười híp mắt chỉ chỉ mình: “Bổn vương nha.”

Cát Văn Phong: “…” Hắn sẽ quên sao? Hắn cũng là bởi vì không quên được mới vội vàng tới, ai biết… Vẫn không thể nào tránh thoát được.

Hôm qua Cát Văn Phong đã đến Tuyên Bình Hầu phủ một chuyến, chỉ tiếc hỏi một lần, cũng không phát hiện ra gì cả.

Trịnh thượng thư chết ở phòng khách, theo hai vị đại nhân ngồi bên trái bên phải Trịnh thượng thư nói, lúc ấy Trịnh thượng thư uống hai ly rượu, muốn đi vệ sinh.

Gã sai vặt trong phủ liền dẫn Trịnh thượng thư đi.

Lúc ấy chư vị đại nhân đang cụng ly đổi chén vui vẻ, ai cũng không để ở trong lòng, dẫu sao làm gì có ai ngờ được sẽ chết người trong Hầu phủ?

Nhưng cố tình Trịnh thượng thư lại chết ở phòng khách, ngực cắm một cây đao, chết hoàn toàn.

Sau khi Cát Văn Phong bị Hoàng thượng giao cho tra vụ án này thì đã đưa thi thể Trịnh thượng thư về Hình bộ, cho ngỗ tác nghiệm thi, không có những vết thương khác, ở ngực là một kích trí mạng, thậm chí Trịnh thượng thư còn không có bất kỳ dấu vết giãy giụa gì.

Hiển nhiên là bị gϊếŧ lúc say rượu ngủ mê man.

Vào canh giờ mà Trịnh thượng thư chết, Cát Văn Phong cho người đi hỏi từng đại nhân tại chỗ lúc ấy, trừ người làm trong phủ ra, chỉ có hai vị đại nhân đi vệ sinh một chuyến, lúc ấy hai người kết bạn mà đi, ngày thường không oán ngày xưa không thù với Trịnh thượng thư, giờ đi vệ sinh cũng không giống, sau khi loại bỏ, chư vị đại nhân lần này đến Tuyên Bình Hầu phủ đều không bị hiềm nghi, vậy cũng chỉ còn lại người của Tuyên Bình Hầu phủ thôi.

Lần này Cát Văn Phong tới, là đặc biệt kiểm tra từng người trong phủ.

Cộng thêm chuyện của Ngũ hoàng tử giữa thọ yến hôm qua, tỳ nữ tên Diệu Linh cũng đã chết, hắn còn phải thuận tiện tra xem ai hạ tình độc cho Ngũ hoàng tử.

Hai vụ án đều không có đầu mối nào, khiến Cát Văn Phong vừa vội vừa phiền não, hết lần này tới lần khác còn có một kẻ kéo chân sau.

Cát Văn Phong vừa nghe quản gia tìm tất cả người làm trong phủ ra giới thiệu vặn hỏi, vừa liếc mắt nhìn Ngũ hoàng tử như đại gia xách ghế Thái sư ngồi liệt ở đó, bụng kia, mặt đen, hình dáng cà lơ phất phơ kia khiến Cát Văn Phong nhìn cũng thấy đau mắt.

Tạ Ngạn Phỉ đã sớm nhận ra được ánh mắt của Cát Văn Phong, xem đi xem đi, liếc mắt nhìn hắn nhiều cũng sẽ không ít đi miếng thịt nào.

Hắn híp mắt nhìn chằm chằm tất cả người làm trên đất trống phía trước, nhìn quản gia ở một bên giới thiệu, nha dịch dựa theo danh sách ghi chép vào nửa giờ xảy ra chuyện ngộ hại kia những người này đang làm gì, không ở tại chỗ thì phải có nhân chứng.

Sau một phen tra hỏi, chỉ có hai ba người không có nhân chứng, nhưng cũng cách phòng khách rất xa, dựa theo khoảng cách từ vị trí của bọn họ lúc ấy với phòng khách, trong khoảng thời gian kia cũng không thể đi gϊếŧ Trịnh thượng thư rồi trở về được.

Như vậy thứ nhất, gã sai vặt lúc ấy dẫn đường cho Trịnh thượng thư là người bị hiềm nghi lớn nhất.

Gã sai vặt đã bị khống chế lại sau khi xảy ra chuyện, sớm bị sợ đến ngu người, hỏi một câu ba không biết, chỉ lặp đi lặp lại nói không phải gã gϊếŧ, lúc ấy gã phải dẫn đường, thuận tiện đỡ Trịnh thượng thư, chờ Trịnh thượng thư vào nhà vệ sinh, gã vốn muốn đỡ Trịnh thượng thư trở về, sau đó Trịnh thượng thư nói ông ta choáng váng đầu muốn nghỉ ngơi một chút, gã liền dẫn đến phòng khách.

Lúc ấy trước khi Trịnh thượng thư ngủ đã cho gã rời đi, bởi vì thọ yến ngoại viện cần quá nhiều người, gã cũng rất bận rộn, nghe Trịnh thượng thư nói như vậy cũng rời đi thật.

Sau đó bận rộn liền quên mất Trịnh thượng thư… Ai ngờ sau đó liền xảy ra chuyện của Ngũ hoàng tử, về sau nghe nói Trịnh thượng thư cũng đã chết, lúc ấy làm gã sợ ngất.

Tạ Ngạn Phỉ nghe gã sai vặt kia khóc lóc thảm thiết, ngáp một cái, coi như Cát Văn Phong tra thế nào đi nữa cũng không tra ra cái gì, bởi vì kẻ gϊếŧ Trịnh thượng thư căn bản không phải là người trong phủ, mà là bên ngoài vào, sau khi xảy ra chuyện đã chạy từ con đường mà Ngụy di nương sắp xếp, đương nhiên không tra được cái gì.

Ngụy di nương đoán được tất cả, đoán được Cát Văn Phong không tra ra cái gì thì đương nhiên cũng không lo lắng, cho nên mới để lại một mạng cho gã sai vặt này.

Nhưng cho dù biết thủ phạm phía sau màn là Ngụy di nương, Tạ Ngạn Phỉ cũng không thể nói ra thẳng thừng được, ai sẽ tin một phụ nhân hậu trạch lại gϊếŧ một mệnh quan triều đình? Huống chi, Ngụy di nương cùng Trịnh thượng thư không thù không oán, cũng không xuất hiện cùng nhau, Tạ Ngạn Phỉ nói ra sẽ không có ai tin, chỉ cảm thấy hắn cố ý trả thù, cho nên, muốn bắt Ngụy di nương, phải xuống tay từ chỗ khác.