Gần như là Tạ Ngạn Phỉ vừa ra lệnh một tiếng, một đám võ tăng đã bao vây tám người này lại, côn gỗ trong tay làm thành một vòng hướng về phía tám người.
Sắc mặt tám người trầm xuống, nữ nhân kia bị gì vậy? Bọn họ căn bản không tới bên này, đều ở đây tìm người, đi đâu mà khi dễ nàng ta được? Đây không phải là nói bậy nói bạ sao? Làm hỏng chuyện của bọn họ, bọn họ phải trả lời thế nào?
Nam tử cầm đầu đám người đè tay lên hông, bên hông gã có cất nhuyễn kiếm, trong giày ống cũng có chủy thủ, lấy thân thủ của tám người bọn họ muốn chạy vẫn có thể, chỉ là bây giờ mà chạy, bọn họ nhất định sẽ bị truy nã ở Đại Tạ, cũng ảnh hưởng đến việc bọn họ tìm người sau này.
Nếu lại phái người khác tới, lúc đó người nọ đã chạy mất, bọn họ không làm được nhiệm vụ cũng chỉ có đường chết.
Huống chi thiếu niên đen mập phía trước là Ngũ hoàng tử, nếu trong lúc đánh nhau làm hắn bị thương, một khi thân phận bọn họ bại lộ, há chẳng phải là gây thù chuốc oán cho chủ tử sao? Nghĩ tới đây, nam nhân cầm đầu càng chần chờ.
Tạ Ngạn Phỉ nếu dám tính toán bọn họ, dĩ nhiên biết bọn họ không dám ra tay thật, nhưng vì để ngừa vạn nhất, lúc tám người này đang đắn đo khi nghe hắn hạ lệnh, hắn cố ý đi tới, đứng ở trước mặt nam nhân vừa trò chuyện cùng: “Bây giờ các ngươi là người hiềm nghi, phải phối hợp trở về thẩm vấn một phen, dĩ nhiên, hôm nay cũng chỉ là hoài nghi, trên cổ tiểu huynh đệ này có sẹo có lẽ chỉ là trùng hợp, không chỉ là các ngươi, trong số những người còn lại mà ai có sẹo, Bổn vương cũng phải cần đưa về thẩm vấn cùng nhau. Đây chẳng qua là chuyện công theo thông lệ, dĩ nhiên, Bổn vương sẽ không bỏ qua một kẻ xấu nào, cũng sẽ không oan uổng một người tốt nào. Nếu các ngươi đúng là không có gì hiềm nghi, chuyện của vị cô nương bên trong không liên quan đến các ngươi, Bổn vương bảo đảm sẽ thả các ngươi ra.”
Hắn phất tay một cái, để cho đám võ tăng mở ra một lối, hắn đi vào, vỗ bả vai người kia, dùng giọng nói chỉ có mấy người ở gần nghe được, chân thành nói: “Bổn vương có duyên với đại huynh đệ ngươi, vừa trò chuyện thật vui, nhìn đại huynh đệ cũng không giống như người xấu, chẳng qua là… bây giờ Bổn vương cũng khó làm, Bổn vương đã lỡ nói ra rồi, nhưng vừa rồi cô nương kia còn nói không nhớ, lúc này đột nhiên nói trên cổ vị tiểu huynh đệ kia có vết sẹo, có hiềm nghi, là người khi dễ nàng. Ngay trước mặt nhiều dân chúng như vậy, Bổn vương cũng không dễ làm việc tư trái pháp luật, các ngươi cứ đi một chuyến, nếu thật sự không có vấn đề gì, Bổn vương năn nỉ một chút cho các ngươi, sẽ không làm sao cả. Lần này, haiz, nhắc tới vẫn là Bổn vương làm liên lụy đến các ngươi, xin lỗi.”
Hắn cố ý thở dài một cái, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, một bộ tâm sự nặng nề đi ra ngoài.
Tám người hai mắt nhìn nhau, không hiểu Vương gia có ý gì?
Sao lại chỉ nói một nửa? Còn có một câu cuối cùng có ý gì, cái gì gọi là Vương gia làm liên lụy đến bọn họ?
Nam nhân cầm đầu cũng nhíu mày thật sâu, nhưng lệ khí quanh thân đã giải tán, cán cân vốn do dự trong lòng cũng nghiêng về bên không ra tay.
Nếu Vương gia là đứng ở bên bọn họ, bọn họ chỉ cần giải thích rõ không có hiềm nghi, tội gì mạo hiểm để bị truy nã thêm? Còn phải đắc tội một vị Vương gia?
Nghe giọng của Vương gia, hình như trong lời nói có hàm ý, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác?
Nhưng hiển nhiên Vương gia cố ý giao hảo với bọn họ, nếu có thể được vị Ngũ hoàng tử này coi trọng, có lẽ sẽ dễ tìm người ở Đại Tạ hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, nam nhân cầm đầu ra dấu tay, bảy người còn lại cũng buông lỏng xuống, quyết định phối hợp thẩm vấn.
Tạ Ngạn Phỉ vẫn liếc trộm hành động chỗ này, thấy người cầm đầu đã thả nắm tay bên hông xuống, biết nguy cơ đã được giải trừ, thuận tiện còn xin được một hảo cảm, trả lại cho Đoạn thị một đòn.
Tạ Ngạn Phỉ đưa ra mồi dẫn xong, chỉ chờ trong lúc lơ đãng đốt lửa là được.
Tiếp theo tiếp tục đi kiểm tra đám người còn lại, chờ tra xét một vòng, chỉ có trong tám người này mới có một người trên cổ có sẹo, sắc mặt Tạ Ngạn Phỉ khó coi, lại hỏi trong thiên phòng một câu: “Cô nương chắc chắn chỉ có một chút đầu mối là vết sẹo trên cổ sao?”
Cô nương kia nghẹn ngào một tiếng, run giọng: “Vương gia, thật sự không nhớ được gì khác…”
Tạ Ngạn Phỉ sầm mặt lại ừ một tiếng, “Đã thế, chuyện này trước hết như vậy đã, đưa cô nương này và tám người về kinh phối hợp thẩm vấn, còn về những người khác, ngày sau nếu còn cần các ngươi phối hợp, có thể gọi đến bất cứ lúc nào biết chưa?”
Những người đó tự nhiên không có ý kiến gì, đều rối rít đáp ứng.
Nhưng Tạ Ngạn Phỉ vẫn mất hứng, dư quang liếc thấy kẻ đứng đầu tám người kia cau mày đang suy tư cái gì, hắn liền chuyển tầm mắt lành lạnh nhìn về phía Đoạn thị.
Đoạn thị đứng ở sau đám người lơ đãng chống với ánh mắt của Tạ Ngạn Phỉ, vừa cười một tiếng, vừa cúi đầu thi lễ, nàng ta vốn muốn cho cô nương này lên tiếng phủ nhận, ai ngờ Ngũ hoàng tử không dễ bỏ qua, còn tạo áp lực uy hϊếp, nhưng kết quả cuối cùng còn không phải là như vậy sao, tùy tiện tìm một con dê thế tội, đến lúc đó tra không ra phải thả người, mục đích của nàng ta vẫn đạt được.
Xác nhận Bùi thế tử đúng là không bình thường đối với Ngũ hoàng tử, thuận tiện cảnh cáo Ngũ hoàng tử một phen, chờ sau khi hồi kinh, không được bao lâu, chuyện ở chùa Khúc Phong sẽ bị truyền ra, đến lúc đó Vu tướng gia nghe nói sẽ biết làm như thế nào để giúp Vu Dung Lang tẩy thoát hiềm nghi.
Có thể dùng biện pháp giống vậy để cho ra một vụ án lúc Vu Dung Lang đang bị nhốt, vậy tin vịt trên người Vu Dung Lang sẽ không đánh tự thua.
Lúc ấy xảy ra chuyện ở trong phủ của nàng ta, nàng ta là ngoại thất của Ký lang, nhỡ Vu tướng gia giận cá chém thớt Ký lang, sợ là không ổn đối với tiền đồ của Ký lang, hôm nay nàng ta làm như vậy cũng coi như đã đền bù.
Vu Dung Lang và Ngụy di nương đều không giữ được, nhưng Ký lang không thể xảy ra chuyện, chuyện này nàng ta gạt Ký lang làm, nhưng nàng ta chỉ là một nữ tử, cho dù thật sự phát hiện ra cái gì, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử còn muốn so đo với một phụ nhân ngoại thất sao?
Đoạn thị nghĩ rất hay, nàng ta làm chuyện này để bán một chỗ tốt cho Tướng gia, lợi nhiều hơn hại, chẳng qua là… tám người mà nàng ta không để trong mắt lại là điều ngoài ý muốn.
Tám người này vẫn không nghĩ ra được trước đó Ngũ hoàng tử nói “liên lụy bọn họ” là ý gì, đến khi rốt cuộc thấy Ngũ hoàng tử mất hứng nhìn về phía một vị phụ nhân, bọn họ nhìn sang, mới chú ý tới mỹ phụ đứng một mình trong đám nữ quyến.
Một nữ tử? Có liên quan gì đến việc Ngũ hoàng tử liên lụy bọn họ?
Sau đó Ngũ hoàng tử cho người đưa nữ tử trong phòng đội mũ không lộ mặt đi ra, bởi vì ánh mắt của vị phụ nhân kia trước đó khiến bọn họ chú ý nhiều một chút, nhìn một cái là phát hiện nữ nhân này giao tiếp ánh mắt với cô nương oan uổng bọn họ, không chỉ có vậy, bọn họ còn bắt được phụ nhân này gật đầu cực nhanh với cô nương đội mũ rèm không thấy được mặt kia.
Tám người bỗng nhiên ý thức được chuyện này có liên quan với phụ nhân, rất có thể đây chính là một vở tuồng, còn là tính toán Ngũ hoàng tử, bọn họ chẳng qua là… thành dê thế tội thôi.
Tám người sau khi nghĩ thông suốt giận đến mức ngực phập phồng, gắt gao nhìn chằm chằm cô nương kia, nhưng hôm nay bị nhiều người nhìn như vậy, chỉ có thể phối hợp xuống núi thẩm tra trước, nhưng lần này bọn họ lên núi vẫn còn để lại hai người ở dưới chân núi, đến lúc đó bọn họ đi phối hợp, để cho hai người kia canh ở chân núi, chỉ cần người nọ không đi, bọn họ đi suốt đêm trở lại chùa Khúc Phong, có lẽ còn có một cơ hội.
Sau khi nghĩ thông suốt, tám người phối hợp rời đi.
Hương khách còn lại cũng giải tán, nhưng đã mất ý định tiếp tục dâng hương, các nàng tới dâng hương là vì đi giải xui khẩn cầu phúc khí, kết quả ngược lại chọc cả người tanh hôi, dứt khoát đều rối rít xuống núi.
Cuối cùng chỉ còn lại đoàn người Ngũ hoàng tử Bùi thế tử, cộng thêm đám người phu nhân Vũ thị của Trấn Quốc Công, cùng với đám người Hầu phu nhân, và một vị phu nhân hoảng sợ không đi nổi ở lại.
Tạ Ngạn Phỉ cũng đã đói bụng, chuyện còn dư lại không cần hắn bận tâm, cô nương kia chắc chắn chưa về đến kinh thành đã chạy, nhưng Đoạn thị lại không chạy khỏi, những người này đã nhớ đến Đoạn thị, chỉ cần hơi hỏi dò, chờ đến khi biết được chuyện xảy ra lúc trước, bọn họ còn có thể không nghĩ ra sao?
Đến lúc đó… Hắn chỉ cần xem kịch vui là được.
Chẳng qua là trong khoảng thời gian tám người kia đi mà trở lại, hắn phải đưa nam chính từ chùa Khúc Phong xuống núi.
Ít nhất trước khi trời tối, nhất định phải xuống núi, nhưng trước đó hắn còn cần làm một chuyện, đó chính là… Đỗ tam cô nương à, ta giúp ngươi nhiều như vậy, không có vất vả cũng có khổ lao mà, ngươi không thấy cảm kích tí nào sao?
Chẳng lẽ còn cần phải tri kỉ hơn nữa?
Ảnh Thanh ở sau lưng Bùi Hoằng, Bùi Hoằng không mở miệng, hắn ta liền đứng ở đó không làm gì hết, đều nhìn thấy hết mấy thứ này trong mắt, nhưng nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, Ngũ hoàng tử không phải nói giúp chủ tử hả giận sao? Cơ mà Đoạn thị đã đi cả rồi, tám người kia cũng đưa đi, còn hả giận cái gì?
Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử chỉ thuận miệng nói mà thôi?
Nhất là vào lúc này nhìn thấy ánh mắt của Ngũ hoàng tử nhìn về phía Đỗ tam cô nương đang đi cùng Hầu phu nhân đến phòng khách cho nữ quyến, đã đi thật xa mà Ngũ hoàng tử vẫn không thu mắt lại, có phải vẫn còn lưu luyến không rời không?
Ảnh Thanh đang suy nghĩ, Bùi Hoằng đã đứng lên, hắn ta vội vàng lẩm bẩm: “Chủ tử, Ngũ hoàng tử còn dính như keo với Đỗ tam cô nương, người cũng đã đi mất dạng mà vẫn còn nhìn kìa.”
Bùi Hoằng nhìn hắn ta một cái, Ảnh Thanh vội vàng đứng thẳng, không lắm mồm.
Hắn ta dẫn Bùi Hoằng đi tới sau lưng Tạ Ngạn Phỉ, Tạ Ngạn Phỉ nghe được động tĩnh quay đầu, thấy Bùi Hoằng thì tâm tình khá hơn nhiều, nhưng tưởng tượng còn không bao lâu đã đến kì hạn ba ngày, chẳng lẽ lần này lại không trông cậy nổi vào nữ chính? Nhưng giá trị hảo cảm của Thế tử mỗi lần chỉ có một, hắn sẽ không thật sự trở thành anh em tốt cùng cảnh ngộ với Bùi thế tử chứ?
Một kẻ mù một kẻ chân không tốt?
Sao nghe lại thảm như vậy?
Tạ Ngạn Phỉ rũ đầu: “Thế tử, ngươi có đói bụng không, ta đói rồi.”
Bùi Hoằng cười một tiếng: “Vậy đi dùng bữa đi, vừa rồi phương trượng nói đồ chay trong chùa rất ngon.”
Tạ Ngạn Phỉ miễn cưỡng nâng lên chút tinh thần, có chút mong đợi, nhưng phương trượng sẽ không giống lão Vương bán dưa(1) mèo khen mèo dài đuôi chứ? Mặc kệ, cứ ăn no trước, chờ lát nữa lại đi tìm Đỗ Hương Vũ một chuyến, nghĩ biện pháp đưa nam chính xuống núi.
Lần này mặc dù không có tám người kia, nhưng nam chính đã hôn mê, muốn để Đỗ Hương Vũ mang xuống núi là không thể nào.
Hắn cảm thấy trong sách sở dĩ Đỗ Hương Vũ có thể thành công đưa nam chính đi, khẳng định lúc ấy nam chính không bị ngất, hai người vô tình gặp được rồi xảy ra chút gì đó, nam chính chủ động nấp ở xe ngựa Tuyên Bình Hầu phủ xuống núi, lại theo đuôi vào Tuyên Bình Hầu phủ, nếu không hắn không nghĩ ra được một tiểu cô nương làm sao mà tránh được tám người thân thủ không tệ để đưa người đi cả.
Nhưng vấn đề là… Lần này bởi vì Đỗ Hương Vũ cứu hắn đập nam chính hôn mê, chẳng lẽ hắn lại đập nam chính một lần nữa cho tỉnh?
Nhỡ may đập không tỉnh mà còn ngu đi thì không xong.
Cho nên… Chỉ có thể dựa vào hắn, chờ hắn đưa nam chính xuống núi, lại cho nam chính đi tìm nữ chính, dựa theo quỹ tích trong sách tiếp tục đi.
Nhân tiện hắn cũng lo nghĩ vì Đỗ Hương Vũ như vậy rồi, nếu còn không có một chút xíu giá trị hảo cảm nào, vậy… sau này hắn sẽ không trông cậy vào nữ chính nữa.
Hắn chỉ muốn yên ổn lấy giá trị hảo cảm thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Tạ Ngạn Phỉ lòng không bình tĩnh ăn xong bữa trưa, Trấn Quốc Công phu nhân cũng bị chuyện lúc trước làm cho kinh sợ, cho nên tới hỏi Ngũ hoàng tử có muốn xuống núi hay không, Tạ Ngạn Phỉ nói rằng mình cũng bị dọa, phải nghỉ ngơi một chút nữa.
Tỳ nữ không dám lắm mồm, vội vàng trở về bên nữ quyến bẩm báo.
Đám người Tạ Ngạn Phỉ vừa đi, nhìn sang Bùi thế tử cả bữa cơm này vẫn trầm mặc, hắn ngược lại là không nghĩ gì khác, chỉ cho là Bùi thế tử cũng bị hù dọa, nghĩ đến kế hoạch của mình, hắn phải giúp Đỗ Hương Vũ đưa nam chính xuống núi, nhưng lấy thân thể của hắn tuyệt đối không thể nào, cho nên… chỉ có thể dựa vào Ảnh Thanh thôi.
Hắn tiến tới, ngồi thẳng tắp, chẳng qua là cơ thể hắn đầy đặn, cho dù ưỡn thẳng tắp đi nữa vẫn là một cục thịt, xoa xoa tay không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng cắn răng một cái, cười hắc hắc nói: “Thế tử à, chúng ta thương lượng một chuyện nhé?”
Bùi Hoằng nghe vậy ngẩng đầu, một đôi mắt thâm thúy: “Vương gia muốn cùng ta thương lượng cái gì?”
——
(1) Lão vương bán dưa: Có chuyện kể rằng ngoài chợ có sạp bán dưa của lão Vương, lão Vương có tài nghệ xuất sắc, chỉ cần cầm quả dưa trên tay là có thể đoán được trọng lượng của nó. Ngày nọ có một phương trượng hứa sẽ cho lão Vương tiền nếu lão ta đoán trúng một quả dưa. Nhưng lão Vương bị đồng tiền làm ảnh hưởng, đã đoán sai. Ý câu chuyện này ám chỉ một người càng xem trọng tiền bạc thì càng dễ đánh mất đi nội tâm của mình.