Chương 25

Tuyên Bình Hầu cảm thấy một sự tức giận đột nhiên xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, khiến ông ta chỉ muốn thẳng tay xé cái màn giường xuống, ông ta và Ngụy di nương chung chăn gối hơn mười năm, giọng nói này cho dù hóa thành tro ông ta cũng nhận ra.

Ngoại thất? Di nương của ông ta trở thành ngoại thất của Vu Dung Lang lúc nào?!

Di nương của ông ta vụиɠ ŧяộʍ?!

Sấm sét giữa trời quang nện xuống, cả người Tuyên Bình Hầu đều bối rối.

Ngụy di nương nhanh chóng nói ra trước khi lý trí của ông ta phát điên: “Hầu gia, thϊếp là ngoại thất của Vu nhị công tử, ở cùng Vu nhị công tử là đã được Vu – tướng – gia đồng ý. Mặc dù bây giờ thϊếp chỉ là một ngoại thất, nhưng có thể sau này sẽ thành di nương sinh – con – đẻ – cái cho Nhị công tử.”

Nàng cố ý nhắc tới hai chữ, cái thứ nhất là Vu tương gia; thứ hai cái sinh con đẻ cái.

Cái thứ nhất là nhắc nhở Tuyên Bình Hầu, Vu nhị công tử là công tử của Vu tướng gia, Vu tướng gia là người mà một Tuyên Bình Hầu như ông ta không đắc tội nổi, đang dùng quyền thế của Tuyên Bình Hầu phủ để uy hϊếp Tuyên Bình Hầu; thứ hai là đang nói đến hai đứa con gái của mình, nếu một di nương như nàng ta đi vụиɠ ŧяộʍ bị vạch trần, nàng và con của ông ta sẽ không còn mặt mũi nào, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh tiếng Tuyên Bình Hầu phủ.

Đầu óc Tuyên Bình Hầu ong ong, ông ta rất muốn bóp chết Ngụy di nương, câu “tiện nhân” vốn đã đến bên mép, lại bởi vì ba chữ Vu tướng gia mà phải nuốt xuống.

Tuyên Bình Hầu cảm thấy lửa giận cả người giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, hoàn toàn thanh tỉnh.

Đúng vậy, cho dù bây giờ gϊếŧ chết tiện nhân kia thì thế nào? Trừ việc ông ta mất mặt bị cười nhạo, sau này người khác sẽ nhìn ông ta như thế nào đây? Ngay cả nữ nhân mà ông ta cũng không quản được, một di nương… di nương mà ông ta tín nhiệm và sủng ái mười mấy năm lại cắm sừng cho ông ta!

Chỉ cần bây giờ ông ta nói ra, đó chính là phá hủy Vu nhị công tử.

Vu nhị là con trai mà Vu tướng gia đắc ý nhất, phá hủy Nhị công tử này, Vu tướng gia sẽ bỏ qua cho ông ta sao? Ông ta đây là tiền mất tật mang.

Tuyên Bình Hầu hận đến nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, hung dữ nhìn chằm chằm màn giường, nhưng sau đó đột nhiên nhắm mắt lại.

Cát Văn Phong ở một bên nhìn thấy rất rõ vẻ mặt của Tuyên Bình Hầu, chắc chắn người trên cái giường này chính là Ngụy di nương, hắn ta híp mắt, nhìn Vu Dung Lang một cái thật sâu, xem ra đúng là Vu nhị công tử rất có hiềm nghi, kết quả hắn ta vừa quay đầu định hỏi Tuyên Bình Hầu, liền thấy Tuyên Bình Hầu đột nhiên dùng sắc mặt không tốt nhìn tới: “Cát đại nhân, ngươi gọi bổn hầu tới nghe một câu như vậy là có chuyện gì xảy ra? Bổn hầu không phải là người Vu gia, cũng không phải trưởng bối của Vu nhị công tử, ngoại thất của gã có liên quan gì đến bổn hầu?”

Cát Văn Phong: “???”

Hắn ta ngơ ngác Tuyên Bình Hầu, một cái mũ xanh lại bị đè ép xuống như vậy, ngươi lại nói ngươi không quen biết? Còn nói đây là ngoại thất của Vu Dung Lang ở bên ngoài?!

Trong phủ Cát Văn Phong chỉ một phu nhân, cho nên căn bản không biết, cũng không giỏi những thứ này, hắn ta ngây ngốc, nếu phu nhân hắn ta dám đội mũ xanh cho hắn ta, cho dù mất chức quan hắn ta cũng muốn xé xác đôi cẩu nam nữ này ra, nhưng mà… cái này cũng có thể nhịn sao? Tuyên Bình Hầu ngươi có phải là nam nhân hay không?

Nhưng Cát Văn Phong có thể nói như vậy sao? Chẳng lẽ để cho hắn đường đường là một Hình bộ thượng thư lại đi vén màn giường của một “ngoại thất” sao?

Hắn ta mà dám vén, chưa cần ra khỏi cửa phủ thì đã có người cho hắn ta một quyền rồi.

Đầu óc Cát Văn Phong ông ông, cái này mà Tuyên Bình Hầu cũng có thể nhịn? Đây đúng là!

Tuyên Bình Hầu biết Cát Văn Phong đã nhìn ra, vành mắt ông ta còn đang đỏ ngầu, nhưng ông ta có thể làm sao được? Đắc tội Vu tướng gia? Để cho tất cả mọi người đều biết di nương của ông ta vụиɠ ŧяộʍ? Ông ta không nhận nổi cái này!

Tuyên Bình Hầu xích lại gần, hạ thấp giọng nhìn Cát Văn Phong, “Chúng ta qua bên kia nói.”

Cát Văn Phong nhìn ông ta một cái, nhìn ra khẩn cầu ở đáy mắt Tuyên Bình Hầu, sa sầm mặt lại đi đến một góc, ngược lại hắn ta muốn xem Tuyên Bình Hầu muốn nói gì.

Vu Dung Lang thu một màn này vào đáy mắt, trước khi Tuyên Bình Hầu tới, mặc dù gã tin tưởng Ngụy di nương có thể giải quyết được, nhưng trái tim vẫn căng lên, giờ phút này đã hoàn toàn yên tâm.

Gã vừa an lòng, biểu tình trên mặt cũng buông lỏng, cầm một chén nước lạnh uống mạnh một hơi, chờ chuyện này xong rồi thì nhanh chóng đi về tìm đại phu, gã cảm thấy vết thương sau lưng mình đau đến mức trước mắt gã tối sầm lại.

Lần này nếu có thể trở về, gã không chữa lành vết thương, tuyệt đối không ra ngoài.

Tạ Ngạn Phỉ đã sớm đoán được một màn này, hắn chờ Cát Văn Phong và Tuyên Bình Hầu đi ra một góc, mới nhìn ra bên ngoài, Ảnh Thanh thấy ánh mắt của hắn, biết đã đến lúc rồi, hắn ta ra dấu tay với người trong tối, mà người giả thành hạ nhân trong phủ ở ngoài cổng vòm phía xa đang ngăn Đỗ Hương Ly lập tức cho nàng ta đi.

Đỗ Hương Ly nhìn đám người vây quanh cách đó không xa, chạy thẳng tới, trên tờ giấy kia nói Vu Dung Lang có ngoại thất ở nơi này, bị người ta bắt tại trận, Nhị công tử Vu gia không chỉ không tức giận, còn muốn ép chủ nhà đưa cô nương này cho gã làm quý thϊếp, nghe nói Vu nhị công tử rất thích cô nương này, thậm chí không tiếc huỷ hôn cưới nàng ta làm phu nhân.

Đỗ Hương Ly vừa nhìn thấy tờ giấy này thì giận điên lên, nàng ta tốn mất một Diệu Linh còn không thể quấy nhiễu hôn sự của Đỗ Hương Vũ được, kết quả nàng ta bên này còn chưa thành công, một tiểu yêu tinh không biết từ đâu tới lại câu dẫn Vu nhị ca!

Ghen tị và lửa giận xông tới, khiến Đỗ Hương Ly dưới cơn nóng giận liền vội vàng chạy đến.

Nhưng lúc đến nơi thấy nhiều người như vậy, nàng ta tỉnh táo hẳn ra, nàng ta chuyển về phía sau đám người, liếc nhìn vào bên trong, bởi vì cửa chỉ mở ra một nửa, cho nên nàng ta cũng không nhìn thấy Tuyên Bình Hầu và Cát Văn Phong, chỉ thấy Vu Dung Lang ngồi ở chỗ đó uống trà, mà trong màn giường cách đó không xa có một bóng người mơ hồ.

Ngụy di nương trước đó vẫn không dám nhúc nhích, lúc này biết được chuyện xong hết rồi, nàng ta trốn ở bên trong bắt đầu mặc xong quần áo.

Mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng sợ nhỡ may lát nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ta còn mặc một cái yếm, sợ rằng dáng vẻ kia có thể khiến Tuyên Bình Hầu tức điên.

Nàng ta đang mặc đồ ở bên này, Ảnh Thanh lẫn trong đám người xem bên ngoài cố ý hạ thấp giọng nói chuyện với đại hán bên cạnh, “Ai ui, ngươi nhìn dáng vẻ kia của Vu nhị công tử đi, thương thế sau lưng nặng như vậy mà cũng không chịu rời đi, cứ phải bảo vệ tiểu nương tử bên trong, xem ra là thích thật. Cũng không biết rốt cuộc là cô nương nhà nào, làm sao lại vào mắt Nhị công tử được? Ngươi nói nàng ta so với hôn thê ở Tuyên Bình Hầu phủ kia thì ai được lòng Nhị công tử hơn?”

Đại hán nhìn kịch hay lâu như vậy, đã ngứa ngáy muốn thảo luận với người ta, nhưng không ai dám nói, gã cũng hạ thấp giọng, “Đương nhiên là người bên trong rồi. Ngươi chưa nghe nói sao? Thê không bằng thϊếp thϊếp không bằng bồ, hôm nay vị này lại lén lén lút lút với ngoại thất, tư vị kia…”

Ảnh Thanh cố ý mập mờ cười một tiếng, “Vẫn là lão ca hiểu rõ, ta nói nữ tử này có thủ đoạn như vậy, không chừng sau này có thể đi vào Vu phủ, có khi còn có thể làm chính thất ấy chứ. Vu nhị công tử này còn chưa thành hôn, vốn dĩ xảy ra chuyện này gã nên bỏ mặc nữ tử kia, kết quả gã còn thừa nhận, đây không phải là đang nói nữ tử kia còn quan trọng hơn vị hôn thê sao?

Đại hán kia cũng liên tục đáp lời, cảm thấy đúng là như vậy.

Những thứ này cũng truyền tới bên tai Đỗ Hương Ly đứng ở phía sau bọn họ, đầu óc nàng ta ong ong, không được, một Đỗ Hương Vũ nàng ta đã không chịu nổi rồi, lại còn có thêm một người được lòng Vu nhị ca hơn Đỗ Hương Vũ, nàng ta muốn phá hủy nữ nhân này, nàng ta nhất định phải phá hủy nữ nhân này!

Đỗ Hương Ly bị ghen tị làm đầu óc mê muội, nếu ngẫm lại, có thể nàng ta sẽ tỉnh táo cảm thấy tình huống không đúng lắm, dẫu sao bên trong quá yên tĩnh, mọi người căn bản không hướng về bên trong.

Nàng ta oán độc nhìn nữ tử đang yên lặng chậm rãi mặc đồ trong màn giường, ghen tị đến đỏ cả mắt, đột nhiên nghĩ ra, nếu như nàng ta để nhiều người nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân kia quần áo xốc xếch, nữ nhân như vậy Vu gia còn cần không? Sẽ còn để cho ả ta vào cửa sao?

Đến lúc đó ngay cả một vị trí thϊếp cũng không có được!

Ánh mắt Đỗ Hương Ly đỏ bừng, nhìn chằm chằm, mơ hồ nhìn thấy nữ tử kia nâng lên một cánh tay, trực tiếp đẩy người chắn trước mặt ra, xông thẳng đến.

Ảnh Thanh vẫn luôn chú ý đến động tác của nàng ta, vào lúc nàng ta xông lên thì cũng đúng dịp đẩy người cản trở trước mặt ra.

Đỗ Hương Ly thuận lợi vọt vào, như một cơn gió trực tiếp xông về giường, nâng tay lên giật màn giường xuống, hét lớn một tiếng: “Tiện nhân này, lại câu dẫn Vu nhị ca, ngươi bảo Tam tỷ của ta phải làm thế nào? Tiện nhân nhà ngươi… Nương, nương?!”

Đám người Vu Dung Lang căn bản không nghĩ tới lúc này lại đột nhiên nhô ra một người chẳng ngó ngàng gì mà xông tới, Vu Dung Lang vốn bị thương, trước mắt biến thành màu đen nên không chú ý tới động tĩnh, đến khi muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi.

Tuyên Bình Hầu đang tạo áp lực cho Cát Văn Phong, để hắn ta dẫn người rời đi trước.

Kết quả, không để ý màn giường đã bị kéo xuống.

Ngụy di nương cũng không nghĩ tới mọi chuyện đã được giải quyết hết, đột nhiên nhô ra một Trình Giảo Kim, còn là con gái ruột của nàng ta. Động tác mặc quần áo của nàng ta theo một tiếng “nương” của Đỗ Hương Ly mà cứng ngắc lại, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dọa người.

Mà Đỗ Hương Ly đang có lòng muốn phá hủy tiện nhân câu dẫn Vu nhị ca, kết quả đến khi nàng ta định thần nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Đỗ Hương Ly chịu kí©h thí©ɧ mười mấy năm cũng không lớn bằng giờ phút này, nàng ta trợn tròn mắt, cảm thấy một ngụm máu dâng trào, không nhịn được trực tiếp phun ra hai búng máu tươi, dưới chân lảo đảo một cái liền ngã xuống.

Ngụy di nương cũng bị hù dọa: “Ly nhi! Ly nhi ngươi làm sao vậy?! Ngươi đừng hù dọa nương!”

Một chuỗi đối thoại để cho một đám quần chúng ăn dưa bên ngoài choáng váng: “Đây, đây là tình huống gì? Không phải nói nữ nhân kia là ngoại thất sao? Sao lại có khuê nữ lớn như vậy rồi?”

“Đúng vậy đúng vậy, đây là chuyện gì xảy ra? Sao ta thấy tuổi tác nữ nhân này cũng không nhỏ, còn chải tóc phụ nhân, thế nào cũng không giống như một cô nương?”

“Thiếu nữ này là ai ? Sao lại gọi nàng ta là nương?”

“Chẳng lẽ… Vu nhị công tử thật sự là vụиɠ ŧяộʍ, còn vụиɠ ŧяộʍ với nữ nhân đã có chồng?”

“Trời ạ!”

“…”

Lúc mọi người năm mồm bảy miệng, trước mắt Vu Dung Lang đen sì, gã cũng không nghĩ tới Đỗ Hương Ly sẽ xuất hiện ở nơi này, “Ngươi! Ngươi…” Gã chán nản trở về chỗ ngồi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Lúc này Tạ Ngạn Phỉ đi tới, “Ô, tại sao Đỗ tứ cô nương lại ở chỗ này? Ngươi là theo chân Hầu gia đến sao? Oa! Ngụy di nương! Tại sao ngươi lại ở trên giường? Vừa rồi người ở trên này không phải là ngoại thất của Vu nhị công tử sao? Tuyên Bình Hầu, di nương của ngươi ở chỗ này!”

Theo tiếng gào này của Tạ Ngạn Phỉ, tất cả mọi người đều nghe được thân phận hai mẹ con, lại là di nương cùng con gái của Tuyên Bình Hầu?

Mọi người hai mắt nhìn nhau một cái: Đậu má, không ngờ bọn họ có thể được ăn quả dưa siêu to khổng lồ này lúc còn sống!