Chương 22

Tạ Ngạn Phỉ nghe được một tiếng này, làm như bất mãn ở trong bao sương trên tầng, đặt mạnh chén trà xuống một cái: “Chuyện gì xảy ra? Có để người ta uống trà không hả? Sao lại ồn ào như thế?”

Quản gia từ sau khi Tạ Ngạn Phỉ thay đổi tính tình cũng rất sợ vị Ngũ hoàng tử này, vội vàng cúi đầu: “Vương gia bớt giận, nô tài sẽ đi nhìn một chút!”

Dứt lời vội vàng đi xuống, bên ngoài cũng càng thêm loạn, bởi vì thông tin trong miệng phụ nhân khiến ánh mắt người ta tỏa sáng, càng ngày càng nhiều người tụ tập hơn.

Có người năm mồm bảy miệng bắt đầu hỏi phụ nhân đang khóc lóc, không lâu sau quản gia trở lại, nói một năm một mười chuyện mình dò xét ra: “Hồi bẩm Vương gia, sở dĩ dưới tầng ồn ào như vậy, là bởi vì một vị phụ nhân tố khổ kêu oan, nói là chồng của nàng… vụиɠ ŧяộʍ với một ngoại thất. Nàng một mình nuôi gia đình cho phu quân nàng đi học, kết quả phu quân vừa thi đậu tú tài đã muốn bỏ nàng, nàng không cam lòng liền theo dõi phu quân, kết quả là phát hiện phu quân lại đã sớm âm thầm vụиɠ ŧяộʍ với ngoại thất được một quan viên nuôi bên ngoài, là muốn hưu nàng để cưới ngoại thất này!”

Mặc dù Tạ Ngạn Phỉ đã sớm biết, nhưng vẫn phối hợp giận dữ đập chén: “Cái gì? Còn có loại chuyện này? Biết là ai không? Người vong ân phụ nghĩa như vậy, bổn vương nhất định phải bảo phụ hoàng không cho hắn vào triều làm quan! Nếu thấy được, làm sao không xông lên trực tiếp bắt gian?”

Quản gia nói: “Phụ nhân này nói nàng sợ… ngoại thất này là ngoại thất của một vị quan lớn, nghe nói rất lợi hại, nàng là một thảo dân nào dám cứng đối cứng, cho nên chỉ có thể cắn răng ăn bực bội thua thiệt, nhưng trong lòng lại muốn đi chết, bây giờ đã có rất nhiều người kéo đến khuyên nàng.”

“Cái gì? Dưới chân thiên tử mà vẫn còn có loại chuyện này, không được! Bổn vương không thể nhẫn nhịn! Bổn vương phải nhìn một chút, xem là ông quan lớn nào có thể lớn bằng bổn vương! Lại dung túng ngoại thất trộm người, bổn vương cảm thấy có lẽ quan lớn này cũng không biết, dẫu sao ai lại muốn trên đầu mình xanh ngắt chứ?” Tạ Ngạn Phỉ nổi giận gầm lên một tiếng, vung tay lên trực tiếp xông xuống.

“Vương gia! Vương gia!” Quản gia nhanh chóng dẫn người đi theo, sao Vương gia nói gió chính là mưa, nói đi là đi chứ, “Vương gia ngài phải nghĩ cho cơ thể mình, đừng chạy nhanh như vậy…” Cơ thể này của Vương gia mà ngã dập đầu, ông ta không gánh nổi đâu.

Quản gia không ngờ Tạ Ngạn Phỉ có thể chạy nhanh như vậy, tóe khói đã xuống dưới tầng, đẩy đám người ra rồi xông tới, nhìn về phía phụ nhân khóc lóc om sòm dưới đất, mười phần phấn khích gầm một tiếng: “Đừng khóc, bổn vương làm chủ cho ngươi! Ngoại thất của vị quan lớn nào? Không chừng đại quan kia căn bản không biết, còn phải cảm tạ chúng ta giúp hắn bắt gian! Ngươi chắc chắn thấy phu quân ngươi? Bắt gian là phải bắt đôi, ngươi khóc nữa thì sẽ không kịp mất!”

Mọi người nghe vậy cũng rối rít nói đúng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Chẳng qua là đến khi ngẫm lại: Vương gia?

Sau đó định thần nhìn lại, người có cơ thể đáng sợ hắc ban đáng sợ này, đây không phải là… Ngũ hoàng tử sao?

Trời ạ, hôm nay lại có thể gặp phải loại tuồng kịch náo nhiệt này, không biết ai kêu lên một tiếng: “Đi theo Vương gia bắt gian đi! Vị đại tỷ này, ngài còn sợ gì? Có Vương gia ở đây, cho dù vị quan lớn kia có đến thì cũng làm chủ được cho ngươi mà? Hơn nữa, chúng ta chính là giúp vị đại quan kia dọn dẹp hậu trạch, hắn ta cảm kích chúng ta còn không kịp! Nhưng chúng ta phải hành động nhỏ một chút, nhỡ may để cho gian phu da^ʍ phụ nghe được động tĩnh chạy mất là không bắt được đâu!”

Mọi người rối rít cảm thấy đúng, vì vậy, phụ nhân này cũng không khóc nữa, chạy lên phía trước dẫn đường.

Những người còn lại mênh mông cuồn cuộn đi theo, người trên đường không rõ nguyên nhân cảm thấy kỳ quái, đây là làm gì, nói xem náo nhiệt làm sao lại yên lặng như vậy?

Vì vậy liền đứng phía sau hỏi ngọn nguồn, cuối cùng ánh mắt người đi theo phía sau cũng tỏa ra ánh sáng xanh, không tiếng động đi theo.

Một hàng người dài cứ như vậy lấy phụ nhân cầm đầu, Tạ Ngạn Phỉ đánh trận đầu, sau lưng cuồn cuộn đi vào ngõ hẻm, đến cửa, có người gần đó nhìn thấy phủ đệ này, sợ hết hồn: “Đây, đây không phải là chỗ ngoại thất của Hề thị lang ở sao?”

“Hề thị lang? Ai thế.”

“Hộ bộ thị lang Hề Văn Ký Hề đại nhân, đây là ngoại thất của hắn ta, nghe nói… Trước kia còn là hoa khôi cơ.” Có người biết được nhỏ giọng thầm thì.

Người nọ vừa nghe vậy, “Mặc kệ hắn ta là Hộ bộ thị lang cái gì, có to bằng Húc vương không?”

Tạ Ngạn Phỉ bắt đúng giờ, thấy cách đó không xa có khói bốc lên, cho đến khi xong hết rồi, liền trực tiếp nhấc chân: “Người đâu, huých cửa ra cho bổn vương, đánh bọn họ không kịp trở tay!”

“Đúng đúng đúng!” Có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, dù sao nếu Hề đại nhân trách tội cũng có Ngũ hoàng tử ở phía trên bọn họ rồi.

Vì vậy, có người đồng tình với phụ nhân, cũng có đủ loại người ôm bất bình bắt đầu tức giận huých cửa.

Ngoại thất của Hề Văn Ký – Đoạn thị nghe được động tĩnh thì sợ hết hồn, mỗi lần hai người kia tới nàng ta đều ở tiền viện, cách cửa chính cũng gần, nghe được động tĩnh liền tranh thủ thời gian cho tỳ nữ đi xem có chuyện gì xảy ra, kết quả tỳ nữ vừa mở cửa, đã có một đống người ùa vào.

Đoạn thị nào đã gặp phải cục diện này, nhưng rốt cuộc không phải người bình thường, nàng ta rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Các ngươi là người nào? Sao dám tự tiện xông vào nhà dân?”

Tạ Ngạn Phỉ căn bản không cho Đoạn thị cơ hội nói ra nàng ta chính chủ nhân của tòa nhà này, là vị ngoại thất kia, khoát tay với quản gia: “Chặn miệng lại, đừng để nàng ta bứt dây động rừng, người đâu, đi theo bổn vương vọt vào tìm, chắc chắn ở bên trong! Ngươi chắc chắn phu quân ngươi đang ở bên trong có phải hay không?”

Phụ nhân kia lớn tiếng kích động một tiếng: “Vâng!”

Vì một đám người liền ồ ạt đi về hướng hậu viện, căn bản chưa từng nghĩ tại sao phụ nhân này lại hiểu địa hình như vậy, nhưng nhiều người loạn thế này cũng không có ai suy nghĩ nhiều, chỉ để ý xông về phía trước.

Ngoại viện cách xa nội viện, cũng không nghe được động tĩnh ở ngoại viện.

Mà lúc này Vu Dung Lang cùng Ngụy di nương ở đang vui vẻ ở hậu viện, vừa kết thúc liền nghe phía ngoài có động tĩnh, Vu Dung Lang tai thính, cảm thấy không đúng, vội vàng mặc quần vào.

Gã vừa phủ áo khoác lên để ra ngoài, liền thấy có một đám người chạy như điên tới đây, Vu Dung Lang liền biến sắc mặt, nhanh chóng lui về bảo Ngụy di nương nhanh chóng mặc quần áo.

Gã đàn định mở mật đạo để hai người trốn đi trước, kết quả mới vừa mở ra, nhất thời có một đám khói tràn ra, bên này còn coi như là tạm ổn, chỉ sợ hướng thông ra ngoài đã sớm mù mịt khói đặc, sắc mặt Vu Dung Lang đại biến, sau lưng gã thấy lạnh cả người, chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy chuyện này thật là không khéo.

Gã giật mình, nhưng mới thất thần một lát, Tạ Ngạn Phỉ đã dùng cơ thể chắc nịch của hắn, gào thét dẫn đầu vọt vào, rống lên một tiếng đạp bay cửa phòng: “Gian phu da^ʍ phụ trốn chỗ nào!”

Ngụy di nương nào sẽ ngờ rằng bị bắt gian, cho dù nàng ta ở Tuyên Bình Hầu phủ hay là ở bên ngoài đều là dáng vẻ hiền thê lương mẫu ôn nhu hiền huệ, nhưng giờ phút này nàng ta còn chưa mặc xong quần áo, vừa mặc khố buộc yếm đã thấy một đống người vọt vào, nàng ta hét lên một tiếng nấp trên giường nhỏ, thả mành giường xuống, dùng chăn đắp lên thân thể, lạnh cả người: Xong rồi xong rồi…

Trong đầu nàng ta chỉ có một suy nghĩ như vậy.

Vu Dung Lang giận đến xanh cả mặt, nhất là động tác vừa rồi quá mạnh, vết thương sau lưng gã có chút đau, gã nhịn mồ hôi lạnh trên trán xuống, vừa định lừa gạt cho qua, kết quả ngẩng đầu một cái liền thấy rõ người dẫn đầu đạp cửa xông vào, mặt liền biến sắc: Lại là Tạ Ngạn Phỉ?! Tại sao hắn lại ở chỗ này?

Đầu óc Vu Dung Lang phát đau, quả nhiên còn không chờ gã xông lên chặn miệng Tạ Ngạn Phỉ, Tạ Ngạn Phỉ đã nhìn thấy mặt gã, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó gào một tiếng: “Vu Dung Lang! Sao ngươi lại! Lại! Ở! Chỗ này! Ngươi đường đường là Nhị công tử của Tướng phủ, lại vụиɠ ŧяộʍ với một ngoại thất!”

Vu Dung Lang: Đậu má, ngươi đang sợ người khác không biết thân phận của ta có phải hay không! Có phải hay không!

Vu Dung Lang giận đến mức trước mắt đen sì, chống đỡ: “Chuyện này, đây là hiểu lầm…”

Mà Tạ Ngạn Phỉ vừa hầm hừ vừa tránh ra, một đám người sau lưng vốn đang đứng ở bên ngoài xem trò vui, vừa nghe Tạ Ngạn Phỉ rống một tiếng thì choáng váng: Gì? Gì? Nhị công tử Tướng phủ? Là bọn họ nghe lầm hay là bắt gian nhầm? Không phải nói là tú tài sao? Làm sao lại thành Nhị công tử của Tướng phủ rồi?

Nhị công tử Tướng phủ, đệ nhất công tử trong kinh bọn họ a, sao có thể làm loại chuyện bẩn thỉu này được?

Nhưng… khi Tạ Ngạn Phỉ tránh ra, mọi người cũng thấy rõ Vu Dung Lang đang đứng ở trong phòng không có chỗ trốn, quần áo xốc xếch, cộng thêm mùi vị khác thường trong phòng, mọi người hai mắt nhìn nhau một cái: Má ơi, Nhị công tử ngươi hỏng rồi, sao bảo là phiên phiên công tử cơ mà? Lại vụиɠ ŧяộʍ với người ta? Còn là vụиɠ ŧяộʍ với ngoại thất, nữ nhân đã có chồng?”

Hay bọn họ bắt gian sai nhưng không cẩn thận vừa vặn đúng dịp bắt gian Nhị công tử?

Cảm giác quỷ dị kích động bát quái cùng với phát hiện một bí mật lớn của mọi người đạt đến mức tận cùng, ánh mắt tỏa sáng nhìn Nhị công tử, có người to gan còn nhìn bóng người sau màn giường, không nghĩ tới khẩu vị của Nhị công tử thật nặng, ngoại thất kia phải bao nhiêu tuổi? Mặc dù là một hoa khôi vẫn còn phong vận, nhưng mà…

Tạ Ngạn Phỉ nhập vai diễn, giống như là mới nhận ra được cái gì, che miệng: “Nhị biểu huynh, ngươi lại, lại vụиɠ ŧяộʍ với ngoại thất đã có chồng? Sao ngươi có thể làm chuyện không biết xấu hổ như vậy?”

Mọi người rối rít gật đầu: Đúng thế đúng thế, quá không biết xấu hổ!

Nhưng mà bọn họ không dám nói, dẫu sao đây là công tử Tướng phủ, Tướng phủ a, đây chính là Tướng phủ cho ra hai Hoàng hậu đó.

Sắc mặt Vu Dung Lang đen sì, nhưng lúc này gã đã bại lộ, tuyệt đối không thể để cho Ngụy di nương cũng bại lộ, “Vương gia, ngươi có thể dẫn người ra ngoài trước hay không, chuyện này… sau này ta sẽ giải thích cho ngươi.”

“Giải thích? Ngươi giải thích cái gì với ta? Chẳng lẽ không phải nên giải thích với Hề đại nhân sao? Ngươi là cùng ngoại thất của hắn ta… Chậc.” Một chữ cuối cùng của Tạ Ngạn Phỉ đã nói ra tiếng lòng của mọi người, thật là… ôi!

Vu Dung Lang giận đến mức trước mắt biến thành màu đen, nhất là vết thương sau lưng đang ứa máu, đau đến mức gã toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, sớm biết như vậy đã không đi chuyến này.

Bây giờ gã không chỉ sợ Ngụy di nương bại lộ, cũng sợ vết thương sau lưng mình bại lộ, nếu như lộ ra ở trước mặt nhiều người như vậy… Gã sợ là… hoàn toàn xong rồi.

Vu Dung Lang nghĩ đến tâm tư của Tạ Ngạn Phỉ đối với gã, đến gần một chút, hạ thấp giọng muốn thuyết phục Tạ Ngạn Phỉ: “Vương gia, chuyện này thật sự là hiểu lầm, ngươi dẫn người rời đi trước có được hay không? Coi như ta thiếu ngươi một lần, ngày sau ta…”

Nhưng Tạ Ngạn Phỉ không công nhận, lớn giọng: “Ngươi nói gì? Hiểu lầm? Chuyện gì mà là hiểu lầm? Ta tận mắt nhìn thấy!”

“Ngươi…” Vu Dung Lang cắn răng, lúc đang nghĩ phải làm sao đây, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nữ: “Các ngươi rốt cuộc đang làm gì? Tự tiện xông vào nhà dân, không sợ ta báo quan sao?”

Có người hỏi một câu, “Gia chủ nhà này vụиɠ ŧяộʍ với công tử Vu gia, còn lý luận sao?”

Sắc mặt Vu Dung Lang biến đổi, thầm nói một tiếng không tốt, bên ngoài Đoạn thị lại lạnh lùng nói: “Ta chính là ngoại thất của Hề đại nhân, các ngươi ở đây nhốn nháo cái gì? Còn không mau ra khỏi phủ của ta!”

Mặt Vu Dung Lang trắng nhợt, xong rồi.

Ngụy di nương nghe được câu này, cả người cũng phát run, nếu như Đoạn thị ở bên ngoài, vậy nàng ta là ai? Ý định muốn nói thân phận nàng ta thành Đoạn thị trước đó của Vu Dung Lang cũng đã tan vỡ.