Nếu bây giờ cậu hóa thành kiều thê, vậy có phải là có thể khiến Tạ Hành ghê tởm đến mức nói muốn ly hôn?
Như vậy không chỉ có thể xóa bỏ ấn tượng cậu ghét hắn, mà còn có thể sớm ngày thoát khỏi cái lão âm binh Tạ Hành nữa.
Đúng là một cục đá bắn trúng hai con chim! Cậu đúng là người thông minh chết đi được mà, há há há.
Giường ngủ của Tạ Hành mềm hơn rất nhiều so với giường trong phòng dành cho khách, Cảnh Nhiên lúc đầu vốn đang thành thành thật ngồi bên mép giường, ngón tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn giống như một em học sinh tiểu học.
Nhưng mà ngồi được một lúc, đầu cậu lại bắt đầu nghiêng ngả lảo đảo, ngã vào trong chăn của Tạ Hành.
Chăn của Tạ Hành rất mềm mại, ngả đầu vào giống như một khối kẹo bông gòn, còn kèm theo một mùi thơm nhàn nhạt.
Cảnh Nhiên trong lúc mơ màng không khỏi cảm thán, tư bản độc ác, chăn này, giường này, thật sự không thể mang ra so sánh với giường ngủ trong phòng cho khách được.
Sắc trời đã tối muộn, Tạ Hành xem xong văn kiện mới nhất, ray ray giữa mày, ánh sáng đèn chiếu vào sườn mặt tinh xảo đĩnh đạc của hắn, làm gương mặt thâm thúy của hắn càng lộ ra vẻ thâm trầm.
Lúc Tạ Hành đi qua hành lang có để ý dưới lầu một chút, bây giờ đã không còn thấy bóng dáng của Cảnh Nhiên ở đó nữa, chắc là đã đi ngủ rồi.
Tạ Hành đẩy cửa phòng mình ra, giường đệm vốn gọn gàng ngăn nắp của hắn bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một cái chăn trắng bóc, mà chủ nhân của nó, nằm một loại tư thế rất đáng chú ý ôm chăn cọ lung tung.
Sắc mặt rất si mê, khiến người ta phải sợ hãi.
Tạ Hành: ???
Lúc Cảnh Nhiên còn đang mơ màng không tỉnh táo, phía sau cậu đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Cậu đang làm gì ở đây?”
Cảnh Nhiên cứng người, lập tức chột dạ bò dậy, một đầu tóc đen mềm mại bởi vì tĩnh điện vểnh lên vài lọn, nhìn rất ngốc nghếch.
Nhìn từ góc độ của Tạ Hành, thanh niên xinh đẹp trước mặt hắn này đang mặc một cái áo ngủ dài chưa qua đầu gối có dây buộc bên hông, phía dưới lộ ra cẳng chân thon dài trắng tinh và mắt cá chân tinh xảo, khiến trong lòng người ta sinh ra một loại xúc động muốn nắm trong tay từ từ thưởng thức.
Tạ Hành hít sâu một hơi, làm sự xao động trong lòng tĩnh lại, nhíu mày lạnh giọng nói: “Cậu vì sao lại ở đây?”
Cảnh Nhiên có hơi xấu hổ, nói: “Anh đoán xem.”
Nói xong, thấy sắc mặt của Tạ Hành càng trở nên lạnh hơn, Cảnh Nhiên lại bổ sung thêm: “Đương nhiên là muốn cùng anh tiến hành nung ấm tình cảm một chút rồi.”
“Nung ấm tình cảm?”
Cảnh Nhiên ừ một tiếng.
Sắc mặt Tạ Hành hơi cứng lại một chút, nói: “Cậu muốn ngủ cùng tôi?”
Cảnh Nhiên gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy, chính là ý này.”
Tạ Hành nhếch môi, đi vài bước đến bên giường, bóng dáng hắn bao phủ trên đỉnh đầu của Cảnh Nhiên.
Hắn nhẹ nhàng trào phúng: “Lúc trước không phải chê tôi ghê tởm sao?”
Cảnh Nhiên làm như mình không để bụng xua xua tay nói: “Lúc đấy là do trẻ người non dạ, anh có thể hiểu được chứ?”
“Tôi tất nhiên hiểu được.”