Xem ra chiêu nắm bắt dạ dày của đàn ông này không dễ dùng cho lắm.
Cảnh Nhiên ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười: “Ha ha, bát cháo này nên đổ đi thôi”
Nói xong, không đợi dì Tưởng động tay, Cảnh Nhiên đã tự mình bưng hai bát cháo chạy như bay về phía nhà bếp.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé đang chạy kia, đáy mắt Tạ Hành hiện lên một tia tàn nhẫn.
Buổi sáng còn vô cùng náo loạn, buổi chiều lại trở nên nhẫn nhịn bất thường, sắc mặt biến đổi nhanh chóng như thế, xem ra hắn thật sự đã coi thường cậu rồi.
Vì để có thể ly hôn với hắn mà Cảnh Nhiên có thể làm đến mức độ này, không hổ là phế vật là ông cụ trước khi chết muốn nhét đến bên cạnh hắn.
Nhưng…… Trong đôi mắt đen đặc của Tạ Hành lại lộ ra một chút nghiền ngẫm.
Một con thỏ hoang hấp hối đang giãy giụa mà thôi, không làm nên được sóng gió gì hết.
Bên này Cảnh Nhiên còn không biết bản thân đã bị người ta coi thành tiểu phế vật lòng dạ hiểm độc, nhanh chóng đổ toàn bộ cháo xuống cống thoát nước.
Đồng thời lật xem lại thực đơn mà dì Tưởng để lại, thật sự nhìn không ra có chỗ nào bị sai sót.
Xem ra cách này thật sự không thích hợp với cậu rồi.
Vậy chỉ có thể tiến hành biện pháp tiếp theo.
Cảnh Nhiên tự cổ vũ cho bản thân.
Vì để bòn rút lông dê của chủ nghĩa tư bản! Nhất định không được sợ hãi khi gặp phải khó khăn!
Trở lại bàn ăn, Cảnh Nhiên đã không còn thấy bóng dáng con dê béo là Tạ Hành nữa, căn cứ vào phỏng đoán hợp lý, chắc là hắn đã đi phòng sách rồi.
Thiếu đi vị đại phật có cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽ này, Cảnh Nhiên cảm thấy đồ ăn đều trở nên cực kỳ thơm ngon, sau khi ăn xong cơm chiều, cậu dựa theo ký ức của nguyên thân, đi tới phòng cho khách mà lúc trước mình ở.
Cảnh Nhiên gom chăn của mình lại ôm vào trong ngực, nghênh ngang đi đến phòng ngủ chính của Tạ Hành.
Phòng ngủ chính lớn hơn 1/3 so với phòng khách, Cảnh Nhiên dũng cảm đem chăn ném lên giường, sau đó đi xuống lầu đến phòng cho khách để tắm.
Ước chừng qua nửa giờ, cửa phòng tắm được mở ra, bọn nước từ trên cổ chân trắng nõn chậm rãi chảy xuống, khuôn mặt nhỏ của Cảnh Nhiên bị khí nóng hun đến phiếm màu hồng nhạt, cậu dùng máy sấy tùy tiện thổi thổi tóc, sau đó lại lộc cộc lộc cộc chạy về phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính vẫn chưa có ai, Cảnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trước khi cậu xuyên tới, biểu hiện của nguyên thân là cực kỳ ghét bỏ Tạ Hành, cho nên tự mình chuyển vào phòng cho khách.
Mà bởi vì hành động ghét bỏ này, ở trong sách, Tạ Hành tùy thời trả thù, ngược nguyên thân gần hai mươi chương, thậm chí đến giữa quyển rồi còn lấy chuyện này ra kí©h thí©ɧ cậu ta.
Vì để ngăn cơn sóng dữ và ổn định Tạ Hành nữa nên cậu nhất định phải làm chút chuyện có ích mới được.
Hôm nay Tạ Hành cho cậu một gợi ý rất lớn, trong sách, Tạ Hành đối với nguyên thân không hề có chút tình cảm gì, mãi không chịu ly hôn là bởi vì nguyên thân coi thường hắn, cậu ta còn tiến hành sỉ nhục hắn bằng ngôn ngữ, công kích từ mọi phía.