Cảnh Nhiên chống đỡ cơ thể đứng dậy, đi vài bước đến nơi phát ra tiếng gọi, con đường trước mắt mở rộng thông suốt, có vài bóng người ở phía trước, bọn họ vừa nhìn thấy là thiếu gia nhà mình, vội vàng chạy lên đỡ.
“Thiếu gia, thiếu gia sao cậu lại ở chỗ này vậy?”
Cảnh Nhiên nở nụ cười yếu ớt, nói: “Ha ha, tôi…. Tôi chỉ đi dạo một chút thôi.”
Được đỡ trở về phòng khách, mới vừa bước vào cửa, Cảnh Nhiên đã bị cảnh tượng xa hoa trước mắt làm cho chấn kinh, nó được trang hoàng rất phức tạp, vừa rực rỡ vừa lung linh rất có cách điệu, không một chỗ nào là không làm lộ ra thực lực với tiền tài của chủ nhân nó.
Cảnh Nhiên nhịn không được cắn vào đầu lưỡi mình một cái, lập tức đau đến mặt nhăn nhó.
Ở trong trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này mà sống ở mức biệt thự lớn như vậy, rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền a, ship chồng lên nhau chỉ sợ là có thể đè chết một trăm người như cậu mất.
Cảnh Nhiên nhịn không được lệ nóng doanh tròng, thốt lên: “Đẹp quá a…”
Dì Tưởng đang đứng ở một bên rót nước ấm nghe thấy vậy thì hỏi: “Thiếu gia cảm thấy cái gì đẹp?”
Cảnh Nhiên: “Phòng ở đẹp….” Ánh sáng của tiền này, có thể lập tức liền lóe màu hai mắt cậu.
Dì Tưởng cười cười: “Ngài nói phòng ở này sao? Tiên sinh ở chỗ khác cũng có vài căn, thiếu gia nếu có hứng thú thì hôm nào có thể bảo tiên sinh đưa ngày đi xem thử nha.”
Cảnh Nhiên kích động đến mức môi đều run lên, là sự bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của cậu.
Đồng thời chuyện này cũng cùng cố thêm quyết tâm của cậu.
Cậu không thể chạy, không chỉ có không thể chạy, hơn nữa còn phải chống đỡ được đến lúc Tạ Hành nói muốn ly hôn với cậu.
Theo cốt truyện trong sách, sau khi trải qua tám trăm chương ngược thân ngược tâm, bạch nguyệt quang lên sân khấu, chỉ ra nguyên thân chỉ thích bản thân, cũng thả ra những ảnh chụp chung bất nhã của cậu, nhưng mà Tạ Hành cũng không cảm kích, chỉ giận tím mặt đưa ra đơn ly hôn, cũng vứt cho Cảnh Nhiên một mức phí chia tay kếch xù để sỉ nhục cậu.
Cho nên hiện tại cậu chỉ cần an toàn chống đỡ được đến khi bạch nguyệt quang lên sân khấu, là có thể trực tiếp lấy tiền rồi bỏ trốn, sống một cuộc sống hạnh phúc đến già.
Nhưng mà căn cứ theo tuyến thời gian, cậu và Tạ Hành kết hôn đã được năm ngày, trong thời gian năm ngày ngắn ngủi này cậu đã hoàn thành được: Nhục mạ Tạ Hành x6, tự sát x2, chạy trốn x3, không tiêu một đồng tiền bẩn thỉu nào x1….
Cảnh Nhiên nhớ lại toàn bộ cốt truyện: “.....”
Trước không nói đến an toàn, Cảnh Nhiên cảm thấy mình đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, quay đầu suy yếu hỏi: “Dì Tưởng, mộ địa rẻ nhất ở đây khoảng bao nhiêu tiền vậy?”
Dì Tưởng nghĩ nghĩ rồi nói: “Rẻ nhất cũng phải từ ba vạn trở lên.”
“Thiếu gia, cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Cảnh Nhiên run run lông mi, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Làm tính toán cho tương lai.”
Dì Tưởng: “....” Ngài có suy nghĩ này thật đúng lúc.
Người cũng đã đắc tội rồi, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mà cứ lao vào.
Cảnh Nhiên lập tức trở nên giống như một trái cà tím bị sương sớm làm ướt, héo đầu héo não, thay xong quần áo thì nằm bệt trên sô pha.