Chương 17

Hai mắt Tạ Hành tối lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tô Nguyễn nhìn thấy Tạ Hành, người đàn ông này có dáng người cao gầy, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, trên người còn mang khí chất lạnh lẽo của kẻ bề trên khiến cậu ta không khỏi lặng lẽ đỏ mặt.

Cậu ta cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Tạ thiếu gia.”

Giọng điệu còn mang theo một chút tủi thân nũng nịu, khiến Cảnh Nhiên vốn đang vểnh tai lên hóng chuyện cũng muốn vỗ tay tán thưởng.

Nếu có cơ hội, cậu thực sự rất muốn học nghệ thuật pha trà của Tô Nguyễn.

Cảm nhận được Tạ Hành nhìn sang, Tô Nguyễn nhẹ nhàng nói: "Tạ thiếu gia, là lỗi của tôi, tôi vô tình đυ.ng phải Cảnh thiếu gia, nhưng tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu ấy thôi, không ngờ lại khiến Cảnh thiếu gia tức giận, đều là lỗi của tôi, chắc do tôi khiến người ta chán ghét rồi.”

Nói xong cậu ta cúi đầu xuống, đan hai tay vào nhau, vờ như mình vừa căng thẳng vừa vô tội.

Cậu ta đã sớm muốn leo lên con thuyền lớn Tạ Hành này, hiện tại đúng lúc có cơ hội, cậu không chỉ có thể khiến Cảnh Nhiên khó xoay người mà nếu có thể, Tạ Hành……

Giọng nói nhàn nhạt của Tạ Hành vang lên: “Cậu đυ.ng vào cậu ấy?”

Cảm nhận được cơ hội đến, Tô Nguyễn vội vàng ngẩng đầu, tủi thân nói: "Thật xin lỗi, tôi thực sự không ngờ Cảnh thiếu gia sẽ tức giận..."

Nhìn thấy vành mắt của ai đó nói đỏ là đỏ lên ngay, Cảnh Nhiên ở một bên chân thành thở dài: “Cậu nên đi học diễn xuất đi.”

Một sân khấu nhỏ thế này, đúng là nhân tài không được trọng dụng mà.

Ánh mắt sắc bén của Tạ Hành nhìn qua, Cảnh Nhiên vội thu đầu lại.

"Tôi, tôi không diễn..." Hai mắt Tô Nguyễn đỏ lên: "Cảnh thiếu gia, cậu đừng so đo với tôi mà, tôi biết bản thân nói chuyện hơi thẳng thắn..."

Cảnh Nhiên không khỏi lặng lẽ trợn trắng mắt, sau đó đã nghe thấy Tạ Hành vốn luôn im lặng bình tĩnh nói: “Nếu cậu biết mình sai rồi thì xin lỗi đi.”

"Sau này tôi chắc chắn sẽ không..." Tô Nguyễn đang giải thích được nửa chừng thì nghe thấy Tạ Hành nói vậy, sắc mặt cậu ta không khỏi tái nhợt đi: "Tạ… Tạ thiếu gia?"

Tạ Hành cụp mắt xuống, mặt không biểu tình nói: “Nói đi.”

Tô Nguyễn không thể tin được, chịu đựng nhục nhã vội vàng nói: "Thật…thật xin lỗi, Cảnh thiếu gia."

Cảnh Nhiên nhướng mày nói: “Biết sai mà sửa thì đều là bé ngoan.”

Sau khi trò hề kết thúc, Tạ Hành kéo Cảnh Nhiên rời khỏi bữa tiệc.

Khi đến một góc vắng người, Tạ Hành mới buông lỏng tay, không thương tiếc đẩy Cảnh Nhiên ra.

Ánh mắt hắn u ám, không lộ chút cảm xúc nào: “Lợi dụng tôi?”

“Nói bậy!” Cảnh Nhiên ngay thẳng chính trực nói: “Rõ ràng là lợi dụng tình yêu của anh!”

Tạ Hành: "....."

Không phải vẫn là lợi dụng hay sao?

Tạ Hành: “Sao cậu lại tới bữa tiệc bể bơi này?”

“Tô Nguyễn mời em tới đây mà.” Cảnh Nhiên ăn ngay nói thật, sau đó nhìn Tạ Hành, hỏi: “Sao anh lại tới bữa tiệc bể bơi này?”

Tạ Hành cười nhạt: "Tôi muốn tới thì tới, cần phải báo cáo với cậu à?"

Cảnh Nhiên lắc đầu, nghiêm túc nói bậy: "Không phải, như vậy chứng minh vợ chồng chúng ta tâm linh tương thông, vô cùng hiểu nhau."

Tạ Hành im lặng.