Edit: Vân Tiêu
Cuối cùng trợ lý vẫn chọn nghe theo Hạ Xán, đặt một phòng cho bọn họ, đợi trợ lý đi rồi, Tô Tễ Tinh mới nắm chặt điện thoại, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Hạ Xán chằm chằm, hỏi: "Thật sự chỉ thăng hạng?"
Hạ Xán liếc cậu cười như không cười, "Bằng không thì sao? Nếu cậu muốn tôi cùng cậu chơi cái khác, cũng không phải không được."
"Khác... Là cái gì?"
Hạ Xán nhướn mày, lời nói thoải mái: "Home run*?"
*Home run: vốn là thuật ngữ trong bóng chày, nhưng ở đây nó được dùng để mô tả mối quan hệ giữa những người yêu nhau, có nghĩa là 'đại công cáo thành, ôm được người đẹp về nhà', hay còn gọi là đã đi xong bước cuối cùng, đã hoàn tất, mà bước cuối cùng chính là xxx đó mấy bạn:D "..." Tô Tễ Tinh trộm nuốt nước miếng, nhanh chóng rời tầm mắt, cậu cầm đũa ra sức và cơm vào miệng, "Coi như tôi chưa hỏi, ăn cơm ăn cơm."
Hạ Xán cũng nhìn ra được Tô Tễ Tinh lo lắng cái gì, anh khẽ cười, cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, ăn mà thấy vô vị.
Cứ nghĩ đến chuyện không biết khi nào mới được ăn con thỏ này như nguyện, là thấy thịt kho tàu chẳng còn thơm ngon nữa.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Xán quay lại trường quay tiếp tục ghi hình, Tô Tễ Tinh ngồi ở phòng nghỉ đợi anh tan làm.
Tô Tễ Tinh không chơi game nữa, ở cấp vàng cậu vẫn còn là tay mơ, chơi solo chẳng khác nào tự tìm ngược đãi, không bằng cứ an tâm đợi tối về ôm đùi Hạ Xán vẫn hơn.
Cậu lướt xem video ngắn một lát, đang lúc bắt đầu thấy buồn ngủ, thì nghe thấy bên ngoài phòng nghỉ có tiếng gõ cửa.
Cậu tưởng là trợ lý của Hạ Xán quay về, nên không suy nghĩ nhiêu mà nói "Mời vào."
Nhưng mở cửa bước vào lại là một nam sinh đeo mắt kinh, chưa từng quen biết.
"Cậu là?" Tô Tễ Tinh thấy vào là người lạ, thì lịch sự từ sô pha đứng lên.
"Chào anh, anh Tô, tôi là tiểu Tưởng biên đạo chương trình của Lemon TV." Cậu trai trẻ mỉm cười bước tới bắt tay với Tô Tễ Tinh.
Tô Tễ Tinh hiểu ra hỏi: "Cậu tới tìm Hạ Xán hả? Cậu ấy đang quay chương trình, chỉ sợ không về ngay được, hay cậu để lại phương thức liên lạc, đợi cậu ấy về tôi sẽ nói lại với cậu."
Cậu biên đạo cười lắc đầu, "Không phải đâu anh Tô, tôi là tới tìm anh."
"Tìm tôi?" Tô Tễ Tinh khó hiểu, tuy cậu là người đại diện, nhưng từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc gì với đội ngũ sản xuất chương trình, tìm cậu làm gì?
Cậu biên đạo gật đầu, chỉ ghế sô pha, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."
Hai người ngồi xuống, cậu biên đạo đặt một xấp tài liệu mặt trên viết ba chữ 'Bản kế hoạch' lên bàn trước mặt Tô Tễ Tinh, "Anh Tô, đài truyền hình của chúng tôi dự định mở một chương trình thực tế dành cho diễn viên, muốn mời anh góp mặt, không biết anh có thấy hứng thú không?"
Tô Tễ Tinh rất ngoài ý muốn, chỉ vào mình bật cười, "Tôi? Tham gia chương trình dành cho diễn viên? Mấy cậu không nhầm đấy chứ, tôi không phải diễn viên, có biết diễn gì đâu mà tham gia?"
Cậu biên đạo vội vàng xua tay, "Đương nhiên không phải bảo anh lên diễn gì, là muốn mời anh làm giám khảo."
Tô Tễ Tinh càng khó hiểu, "Làm giám khảo? Nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng diễn xuất, cũng không hiểu gì về nó, dựa vào cái gì làm giám khảo bình phán người khác? Có làm cũng không để ai tin phục được."
Cậu biên đạo cười nói: "Mấy điều này chúng tôi đều biết, nhưng sở dĩ tổ chương trình muốn mời anh là vì tin tưởng vào ánh mắt của anh, anh xem anh dẫn dắt nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như vậy, khẳng định có tiêu chuẩn chọn người riêng, một diễn viên giỏi, đương nhiên kỹ thuật diễn rất quan trọng, nhưng có thể nổi tiếng hay không, khẳng định còn có nhiều nguyên tố khác, phải không?"
Cậu biên đạo nói nhiều như vậy Tô Tễ Tinh đã sớm hiểu cậu ta, không, là tổ chương trình có dụng ý gì.
Chẳng qua là muốn dùng cậu là chiêu trò thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.
Quả thật mấy năm nay có không ít nghệ sĩ qua tay cậu mà thành danh, cho nên cái tên Tô Tễ Tinh ở trong giới giải trí còn nổi danh hơn cả mấy nghệ sĩ hạng hai, đương nhiên, đại đa số đều xuất phát từ những lời chửi bới của người hâm mộ các nghệ sĩ.
Mối quan hệ của công ty quản lý, nghệ sĩ, người hâm mộ giống như trường học, học sinh và người nhà, mặc kệ công ty quản lý làm thế nào, đều sẽ có vài người hâm mộ không hài lòng, bởi vì trong cảm nhận của họ, thần tượng của họ là tốt nhất thế giới, thành tích không tốt là do công ty quản lý đào tạo không đúng chỗ.
Cho nên, độ nổi tiếng của Tô Tễ Tinh thực sự không thấp, thậm chí cậu còn có một trang siêu thoại (Super topic) riêng trên weibo, mỗi ngày đều có anti-fan đăng bài.
Có thể tưởng tượng được nếu Tô Tễ Tinh tham gia chương trình này, khi chương trình bắt đầu phát sóng, chỉ cần cậu lỡ miệng một câu, khẳng định cậu sẽ bị xé nát đến thịt vụn cũng không còn, còn tổ chương trình đâu quan tâm điều này, họ chỉ chú trọng rattings cùng độ phủ sóng, có khi còn ước gì sự việc cháy càng lớn càng tốt, xé càng dữ dội càng hợp ý họ.
Tô Tễ Tinh vẫn tự mình hiểu lấy, cậu còn chưa đạt đến trình độ của một diễn viên chuyên nghiệp có thể bình luận trong các chương trình, huống chi cậu chỉ là thường dân trong lĩnh vực diễn xuất, cho dù là vì danh tiếng của bản thân, cậu cũng sẽ không đi làm mấy chuyện tốn công vô ích lại dễ đắc tội người khác thế này đâu.
"Tổ chương trình tin tưởng ánh mắt của tôi, tôi thấy rất vinh hạnh, nhưng mà tiếc là công việc của tôi sắp tới rất bận, sợ là không có thời gian tham gia chương trình được, mong chương trình hãy chọn người tài khác." Tô Tễ Tinh mỉm cười, uyển chuyển từ chối.
Cậu biên đạo nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ tiếc nuối thở dài, lại hỏi: "Vậy không biết Hạ Xán có thời gian tham gia không?"
Tô Tễ Tinh cầm chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp uống một ngụm, không nhanh không chậm hỏi: "Không biết cậu định để cậu ấy tham gia với tư cách gì?"
Cậu biên đạo cúi đầu suy nghĩ một chút, khách mời trong chương trình của bọn họ trên cơ bản đều là những diễn viên cũ đã hết thời, hoặc là những người mới ra mắt, Hạ Xán hiện tại đang rất nổi tiếng, không thích hợp tham gia với tư cách cạnh tranh.
Nên cậu ta do dự nói: "Giám khảo?"
Tô Tễ Tinh cười, "Hạ Xán nhà chúng tôi tuy cũng diễn được mấy bộ khá nổi tiếng, nhưng cậu ấy còn trẻ, mà giới giải trí lại là nơi chú trọng đến thâm niên, cậu bảo cậu ấy đi nhận xét tiền bối, chuyện này chỉ sợ không phù hợp, không khéo sẽ có người nói cậu ấy tự đại kiêu ngạo." Cậu dừng một chút, nói tiếp, "Hay như vầy đi, chương trình của các cậu hẳn có phân đoạn mà khách mời được mời đến để giúp đỡ, đúng không? Tôi có thể để Hạ Xán đến đóng vai khách mời thế nào?"
Cậu biên đạo lập tức vui mừng, "Được, vậy thì tốt quá!"
"Nhưng tôi cũng có một điều kiện." Tô Tễ Tinh chậm rãi nói, "Tôi mới ký hợp đồng với một nữ diễn viên, tên là Sở Điềm, điều kiện không tồi, hy vọng quý chương trình có thể cho cô ấy một cơ hội."
Cậu biên đạo nghe nói Hạ Xán có thể tham gia chương trình còn chưa kịp vui mừng, lại nghe Tô Tễ Tinh nói nốt câu cuối, vui mừng trên mặt chậm rãi biến mất, trên đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí, đều là lấy lợi ích đổi lấy lợi ích mà thôi.
Cậu biên đạo cười khô khan, "Ý anh Tô tôi hiểu rồi, nhưng chuyện này tôi không thể tự mình làm chủ được, đợi tôi quay về thương lượng với đạo diễn rồi sẽ trả lời anh sau được không?"
Tô Tễ Tinh gật đầu, vươn tay về phía cậu biên đạo, "Vậy thì tôi xin đợi tin tốt từ chương trình, mong sau này có thể hợp tác nhiều hơn với nhà đài."
Tiễn biên đạo đi rồ, Tô Tễ Tinh duỗi người, đứng lên hoạt động thân thể, mở cửa đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Thấp thoáng có thể nghe được tiếng kêu gào phát ra từ phòng phát sóng, dường như có người gọi tên Hạ Xán, không cần nghĩ cũng đoán ra được, khẳng định đến phiên Hạ Xán lên sân khấu giao lưu với khán giả.
Đi vệ sinh xong, Tô Tễ Tinh đứng trước gương chỉnh lại quần áo, đang định bước ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện từ bồn rửa tay nhà vệ sinh nữ cách vách truyền sang.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hạ Xán ở ngoài đời đấy, không ngờ còn rất phong độ, vừa nãy lúc chơi trò chơi tôi đi giày cao gót bị hẫng, anh ấy còn đỡ tôi, biết thế, hôm nay tôi đã bảo chuyên viên trang điểm để tôi trang nhãn chút."
"Trước mặt nhiều người lúc nào mà chả phải da dáng một chút, dù sao cũng có nhiều người đang nhìn, cô đừng tưởng bở người ta có ý gì với mình đấy. Hôm nay phần lớn khán giả tới xem là người hâm mộ của Hạ Xán đó, haizz, không biết đến khi chương trình phát sóng, mấy người làm nền như chúng ta có nổi một phút lên sóng không nữa."
"Haizz, có thể tham gia chương trình một lần đã là ốtrồi, cô đừng yêu cầu cao như thế. Phải rồi, chút nữa không phải sẽ có trò chơi nam nữ khách mời phải lập đội sao? Tôi mong mình có thể chung đội với Hạ Xán! Vậy là tôi sẽ có thêm thời lượng lên sóng rồi!"
"Đừng có mơ, Hạ Xán nhất định là của tôi!"
"Để xem ai là người có sức hút hơn có thể khiến Hạ Xán lựa chọn, hì hì!"
Hai cô gái vừa nói vừa cười rời khỏi nhà vệ sinh, đợi bên kia không còn âm thanh, Tô Tễ Tinh mới đi ra ngoài, nhìn bóng dáng hai cô gái đi xa dần thở dài.
Người đứng ở trung tâm sân khấu tận hưởng những tràng vỗ tay và cổ vũ, nhưng những diễn viên phụ dưới đài, thường xuyên vì một cảnh diễn, mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Đây chính là giới giải trí, tàn nhẫn và thực tế, nhưng vẫn có vô số người khao khát sẵn sàng lao vào nó.
Tô Tễ Tinh quay lại đường cũ, đi đến cửa phòng nghỉ, còn chưa kịp mở cửa đi vào thì cậu biên đạo vừa mới ở đây đã quay lại.
"Anh Tô! Tôi đã nói lại yêu cầu của anh cho đạo diễn nghe, ông ấy nói..."
Tô Tễ Tinh nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh còn người qua lại, liền mở cửa nói: "Vào rồi lại nói."
"Được."
Hai người đi vào, cũng không ngồi xuống, mà nói chuyện luôn ở cạnh cửa.
"Anh Tô chuyện là thế này, sau khi tôi nói yêu cầu của anh với đạo diễn, thì ông ấy nói, có thể để cô Sở Điềm tham gia chương trình," bỗng cậu biên đạo hạ thấp giọng nói thêm, ra vẻ thần bí, "Ông ấy còn nói, có thể điều động nội bộ đảm bảo cô Sở Điềm đứng trong top 3, nhưng ông ấy vẫn kiên trì hy vọng anh có thể tham gia chương trình."
Tô Tễ Tinh nhíu mày, quả nhiên như cậu đoán, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, đài truyền hình vẫn quyết tâm dùng cậu tạo đề tài.
"Chương trình của chúng tôi chỉ muốn tham khảo từ mọi phương diện để biết rốt cuộc một diễn viên ưu tú yêu cầu phải có những phẩm chất gì, đạo diễn cảm thấy ý kiến từ người đại diện, cũng rất đáng để tham khảo, cho nên vẫn mong anh suy xét một chút, thực ra bây giờ chuyện người đại diện nghệ sĩ tham gia các chương trình tạp kỹ đã không còn mới lạ gì, anh cũng đâu phải người đầu tiên." Cậu biên đạo nói rất chân thành, "Trái lại, nếu anh còn điều gì băn khoăn cũng có thể nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn."
Tô Tễ Tinh chỉ thấy buồn cười.
Tổ chương trình đâu có mời cậu làm giám khảo thật, rõ ràng chỉ muốn cậu đến sắm một vai hề nhảy nhót tạo bầu không khí cho người xem.
Trong thời đại giải trí là trên hết, giải trí đến trên như bây giờ, bất cứ ai có chút đề tài đều có thể bị lôi ra làm giải trí.
"Không cần suy nghĩ nữa." Tô Tễ Tinh cười lạnh, giọng nói cũng lãnh đạm hơn, "Nghệ thuật là ngành đặc thù, một người đại diện như tôi chỉ sợ không phù hợp đi bình phán diễn viên là tốt hay xấu đâu, thành ý của quý chương trình tôi nhận được, nhưng tôi cũng không có ý định tham gia chương trình giải trí, xin lỗi."
Thái độ cự tuyệt của Tô Tễ Tinh rất kiên định, cậu biên đạo biết mình khuyên thêm cũng vô dụng, đành hậm hực rời khỏi phòng nghỉ.
Tô Tễ Tinh quay lại ghế sô pha ngồi xuống, mệt mỏi nhéo mi tâm.
Không phải cậu không biết giới giải trí là một nơi bẩn thỉu, chỉ có điều khi mấy mưu kế ấy rơi xuống đầu mình, cậu mới chân chính thể nghiệm được nó.
Cậu bị đài truyền hình tính kế muốn mượn cậu tạo đề tài cho chương trình mới, Hạ Xán bị vài nữ nghệ sĩ tính kế muốn mượn anh thêm thời lượng lên hình, nhưng đồng thời, chính cậu cũng vì muốn giúp Sở Điềm nên tính kế đài truyền hình muốn dùng họ làm bàn đạp.
Chỉ cần lăn lộn trong giới này, ai cũng không tránh được vận mệnh bị người tính kế.
Bỗng cậu có chút cảm khái.
Nếu ngày trước, khi cậu xuyên qua đây không lôi kéo Hạ Xán gia nhập làng giải trí, cuộc sống của Hạ Xán có thể đã khác, phải không? Có lẽ sẽ không cần chìm chìm nổi nổi giữa vũng nước đυ.c như giới giải trí này.
Đúng rồi, hồi đó anh muốn thi vào đại học Y thủ đô, nếu anh không làm diễn viên thì nói không chừng sẽ trở thành bác sĩ.
Bác sĩ, cứu chữa người bệnh, nghề nghiệp vĩ đại biết bao, chắc chắn sẽ được tôn kính hơn làm diễn viên như hiện tại.
Hạ Xán quay xong chương trình trở về, thì thấy Tô Tễ Tinh nửa nằm trên sô pha, hai mắt trống rỗng, dáng vẻ tràn đầy tâm sự.
"Ngẩn người gì thế?" Hạ Xán cởi đồ diễn, thay quần áo thường ngày, ngồi xuống bên cạnh Tô Tễ Tinh, nhéo mặt cậu, kéo cậu hoàn hồn.
Ánh sáng từng chút một trở lại trong con ngươi Tô Tễ Tinh, định thần lại, cậu quay đầu ngơ ngẩn nhìn Hạ Xán, giọng nói mềm mại chậm rãi, "Hạ Xán, em đột nhiên hối hận vì đã để anh trở thành diễn viên."
Hạ Xán sửng sốt, không biết sao đột nhiên Tô Tễ Tinh lại nói chuyện này, chắc hẳn trong lúc anh không có ở đây, con thỏ ngốc này đã gặp ai đó hoặc đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế anh nghiêm túc hỏi, "Sao đột nhiên nói cái này, xảy ra chuyện gì à?"
Tô Tễ Tinh cười cười, "Không có gì, chỉ đột nhiên cảm thấy lăn lộn trong giới này thật mệt mỏi, tính kế tới tính kế lui, chuyện gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, ngày nào cũng vậy thấy hơi chán. Vừa rồi đột nhiên nghĩ tới, nếu cậu không làm diễn viên, thì giờ sẽ là bộ dạng gì."
Hạ Xán cũng cảm nhận được điều đó, anh rũ mắt nghĩ một lát rồi đột nhiên cười khẽ, "Tôi cũng không biết, trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng cuộc sống hiện giờ cũng rất tốt rồi." Bởi vì gặp được cậu.
Tô Tễ Tinh bĩu môi, bộ dáng không tin hỏi: "Vậy cậu có thích giới giải trí không?"
"Không thích." Hạ Xán nói một tràng lý do, "Việc nhiều làm mãi không xong, phải bảo trì dáng người, không có không gian riêng tư, quan trong nhất là, yêu đương cũng không được công khai."
Tô Tễ Tinh ngạc nhiên, "... Không hài lòng nhiều điều như vậy mà còn nói cuộc sống cũng tốt?"
"Vậy hay tôi giải nghệ nhé?" Hạ Xán nói nhẹ hẫng.
Tô Tễ Tinh lập tức trợn mắt, "Vậy sao được!"
Hạ Xán cười cười không mấy quan tâm, "Không phải cậu nói cảm thấy lăn lộn giới giải trí đến phát ngán rồi sao? Muốn làm gì, tôi cùng cậu đi làm."
"Ấy ấy ấy, tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, giải tỏa tâm lý một chút thôi mà, không được à?" Tô Tễ Tinh chụp vai anh, lắc lắc, "Sự nghiệp của cậu đang trong thời kỳ phát triển, bao nhiêu người ghen tỵ đến đỏ mắt đó, đang yên đang lành giải cái gì nghệ, tôi không đồng ý!"
Hạ Xán để cậu lắc hai cái, sau đó đè lại tay cậu, nghiêm túc hỏi: "Được, không giải nghệ, vậy cậu nói cho tôi biết sao tự nhiên lại cảm khái như thế."
Tô Tễ Tinh hít sâu một hơi, nói sơ qua chuyện biên đạo chương trình đến tìm cậu cho Hạ Xán nghe, anh nghe xong cười lạnh, "Chẳng trách khán giả đánh giá mấy chương trình giải trí trong nước ngày càng tệ, thì ra mấy người này không chịu tập trung tinh thần vào xây dựng chương trình, mà toàn tập trung vào lăng xê tạo tin đồn, để cậu làm giám khảo, cũng mệt họ nghĩ ra được."
Tô Tễ Tinh sợ anh vì chuyện này mà tức giận, đành vờ ngớ ngẩn định khuyên anh, cười nói: "Nhưng mà nghĩ lại thì, đây cũng là một loại công nhận năng lực của tôi. Nhưng mà bảo làm giám khảo thì tôi thật sự không hứng thú, bảo tôi lên sân khấu diễn nói không chừng tôi còn suy nghĩ một chút."
"Cậu? Diễn?" Hạ Xán liếc xéo cậu, "Vẫn là thôi đi."
Tô Tễ Tinh cảm thấy mình bị xem thường, cậu không phục đánh anh một cái, "... Này, xem thường ai đấy? Tôi cũng đẹp trai đâu kém gì cậu, nếu ngày trước tôi cũng làm diễn viên, nói không chừng giờ còn nổi hơn cậu ấy chứ!"
"Không phải vì lý do này."
"Vậy lý do gì?"
"Tôi không muốn cậu làm diễn viên, bởi vì nghề này là phải diễn cho người khác xem," Hạ Xán mỉm cười nhìn cậu, nhéo nhéo tay cậu, "Nhưng anh chỉ muốn em diễn cho một mình anh xem."
Tô Tễ Tinh đỏ bừng mặt, tên này được, lời âu yếm há mồm là nói, không để người ta kịp phòng bị.
Hạ Xán đứng lên, cầm lấy áo khoác trên sô pha phủ thêm cho Tô Tễ Tinh, kéo người về phía mình, "Cuộc đời làm gì có nếu như, nếu đã vào giới giải trí này thì phải hướng về phía trước, tuy anh không thích giới giải trí nhưng vì những người vẫn luôn ủng hộ duy trì mình, anh cũng sẽ hoàn thành thật tốt công việc của mình. Nhưng nếu có một ngày em thật sự cảm thấy chán giới này, anh sẽ cùng em đi làm bất cứ việc gì em thích."
Tô Tễ Tinh thấy ấm áp trong lòng, Hạ Xán nhà chúng ta sao có thể tốt đến vậy chứ!
"Hạ Xán," Tô Tễ Tinh giang hai tay, lần đầu tiên chủ động ôm Hạ Xán, chôn mặt vào hõm vai anh, thanh âm cũng vì vậy mà trở lên nghẹn ngào, "Anh thật tốt, quen biết anh là điều may mắn nhất em gặp được khi đến thế giới này."
Hết chương 49