Chương 2: [07.05.23]

Edit: Vân Tiêu

Bây giờ, tuy thân phận Tô Tễ Tinh cũng chỉ là học sinh cấp ba, nhưng cậu hỏi Hạ Xán với Sở Điềm như vậy hoàn toàn không phải là ba hoa chích chòe, mà là vì cha của chủ cũ thân thể này, chính là chủ của một công ty giải trí.

Sau khi chấp nhận sự thật về chuyện đã bị xuyên, Tô Tễ Tinh liền nhận được ký ức của chủ cũ.

Cha của thân thể này là giám đốc của một công ty giải trí, mẹ cậu trước khi kết hôn cùng cha cậu, cũng là một diễn viên có chút danh tiếng trong giới, sau khi kết hôn thì giải nghệ tập trung làm bà nội chợ ở nhà chăm chồng nuôi con.

Nhưng giới giải trí vốn hào nhoáng, cám dỗ quá nhiều, ông Tô lại là người phong lưu, bên cạnh luôn đầy oanh oanh yến yến, bà Tô không chịu nổi bị chồng phản bội hết lần này tới lần khác, nên khi thân thể này ba tuổi bà đã ly hôn với chồng, sau đó ra nước ngoài định cư, một thời gian sau thì tái hôn có gia đình mới, từ đó chưa từng về nước lần nào.

Cho nên tuổi ấu thơ của thân thể này, nói tóm gọn lại trong một câu, là cha không thương mẹ không yêu.

Tuy từ nhỏ sống trong giàu sang, nhưng thiếu thốn sự quan tâm dạy dỗ của cha mẹ, dần dà hình thành lên tính cách ngang ngược thất thường của chủ cũ thân thể này, đến trường không chịu học hành tử tế, cả ngày gây chuyện khắp nơi, còn tự gọi mình là 'đại ca tam trung', nhưng vì cha của thân thể này nằm trong hội đồng quản trị trường, nên các giáo viên đều không làm gì được, đương nhiên vô hình chung cổ vũ thêm tính cách kiêu ngạo bất cần.

Nhìn xem, còn dám theo dõi quấy rối bạn học nữ.

Sở Điềm đến năm hai phổ thông mới chuyển vào lớp của Tô Tễ Tinh, là do cha cô chơi cờ bạc nợ một khoản tiền lớn, mỗi ngày đều bị chủ nợ đến tận nhà đòi tiền, không còn cách nào khác ông Sở mới đành cùng con gái chuyển nhà.

Khí chất Sở Điềm đúng kiểu tình đầu quốc dân, vừa đến trường đã được bầu là 'hoa khôi', chủ cũ thân thể này đang tuổi thiếu niên, đương nhiên bị hấp dẫn, vì thế nhiệt tình theo đuổi Sở Điềm, cách theo đuổi thì đa dạng, ví dụ như kéo bím tóc Sở Điềm, cố ý giấu đồ của cô đi, ngầm đồng ý cho đám đàn em gọi cô là chị dâu, v...,v...

Là một nữ chính phim ngôn tình Mary Sue*, Sở Điềm đương nhiên không thể vừa mắt cách thể hiện tình cảm kiểu chíp bông của thân thể này, luôn tỏ ra hờ hững, nhưng không ngờ ngược lại càng khiến thân thể này thêm hứng thú với cô.

*Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Họ có thể bỏ qua các khía cạnh đã được thiết lập trước đó của tiểu thuyết như mô tả đặc điểm và quy luật tự nhiên. Mary Sue là một loại nhân vật kiểu mẫu.

Sau cùng thành hiện trạng như bây giờ, sau khi tan học bị bám đuôi, bị dồn vào hẻm nhỏ, bị ép buộc đồng ý làm người yêu, lại không ngờ gặp phải bạn cùng lớp Hạ Xán cũng đi ngang qua nơi này.

Tính cách Hạ Xán quái gở, trong lớp đều độc lai độc vãng, không có xích mích gì với thân thể này, cũng chưa từng nói chuyện với Sở Điềm mới chuyển tới, nhưng là nam chính, Hạ Xán sẽ không bỏ qua hành vi hạ lưu bắt nạt bạn học nữ này, nên mới ra tay cứu Sở Điềm, còn đánh nhau với thân thể này, từ đó trở thành kẻ thù của nhau.

Thân thể này chỉ là một nhân vật hi sinh xuất hiện không quá ba tập phim, thì sao so được với ánh hào quang của nam chính Hạ Xán?

Tuy chủ cũ thân thể này dùng đủ mọi cách ngáng chân Hạ Xán, nhưng luôn bị anh hóa nguy thành an, dần dà có người nhìn không nổi, đăng video bắt nạt bạn học của chủ cũ thân thể này lên mạng, khiến cộng đồng mạng sục sôi giận dữ, cuối cùng thân thể này không thể không thôi học, từ đây không còn xuất hiện trong phim nữa.

Giờ Tô Tễ Tinh đã xuyên vào thân thể này, tuyệt đối sẽ không chấp nhận bản thân rơi vào kết cục hi sinh bi thảm như vậy!

Mới một lát, Tô Tễ Tinh đã viết ra kế hoạch hoàn hảo cho tương lai của mình.

Nhà cậu mở công ty giải trí, vậy cứ đưa Hạ Xán và Sở Điềm vào công ty nhà mình trước, sau đó khiến họ nổi tiếng, rồi để nam nữ chính kiếm tiền về cho cậu, sẽ kiếm được rất nhiều tiền!!!

Chờ kiếm tiền đến bốn mươi tuổi, không! Ba mươi tuổi! Cậu có thể về hưu hưởng thụ sinh hoạt, những gì chưa kịp hưởng thụ của kiếp trước để kiếp này bù đắp!

Kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ! Cậu thật sự quá quá thông minh!

Cho nên việc đầu tiên phải làm chính là thuyết phục Hạ Xán và Sở Điềm đồng ý trở thành nghệ sĩ dưới trướng của cậu.

Hạ Xán và Sở Điềm nghe Tô Tễ Tinh nói xong, biểu tình lại không giống nhau.

Vẻ mặt Sở Điềm từ ngạc nhiên chuyển thành khinh thường, bởi vì cô nghĩ Tô Tễ Tinh nhìn thấy Hạ Xán mới chột dạ, cố ý kiếm đại một lý do cho qua chuyện.

Cậu ta nghĩ cô là người ham nổi tiếng sao? Rõ ràng có ý định quấy rối cô! Vẫn còn là học sinh cấp ba mà đã học thói xấu như vậy, đến khi trưởng thành có khi còn làm chuyện phạm pháp không chừng?

Hạ lưu! Vô sỉ! Hứ!

Còn Hạ Xán, gương mặt lạnh lùng không nhìn ra biểu tình gì khác, nhưng ánh mắt nhìn Tô Tễ Tinh cũng có chút phức tạp.

Nhưng Tô Tễ Tinh hoàn toàn bị thu hút bởi đôi mắt sáng như sao của Hạ Xán, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn cổ quái của anh.

Đôi mắt Hạ Xán sâu thẳm, đuôi mắt hơi rũ khiến ánh nhìn càng sâu hơn, lông mi màu nâu vừa dài vừa dày, che đi khí chất u sầu không hợp với tuổi của anh nơi đáy mắt, khiến người ta không nhịn được tò mò muốn tìm hiểu đến tận cùng.

Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nên diễn viên có đôi mắt biết diễn là hiếm nhất, Tô Tễ Tinh dám lấy sự nghiệp của mình ra đảm bảo, Hạ Xán chính là diễn viên trời sinh, sinh ra là để dành cho màn ảnh rộng!

Bây giờ Tô Tễ Tinh nhìn Hạ Xán và Sở Điềm như ông bố già nhìn hai đứa con thơ của mình, nhìn chỗ nào cũng vừa lòng, càng nhìn càng yêu, nhưng cậu không biết ánh mắt người cha già của mình dưới ánh nhìn của hai người Hạ Xán, giống tên bệnh thần kinh tới cỡ nào.

Hạ Xán nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói hai người các cậu có muốn làm nghệ sĩ không? Mấy cậu biết mà, nhà tôi mở công ty giải trí, tôi thấy hình tượng hai người không tồi, muốn gia nhập công ty nhà tôi làm nghệ sĩ không?" Tô Tễ Tinh vì biểu hiện chính mình rất thành ý, còn vỗ vỗ bộ ngực của mình, "Tôi bảo đảm hai người chắc chắn sẽ nổi tiếng!"

"Hừ."

Hạ Xán phát ra một tiếng cười nhạo từ trong lỗ mũi, tràn ngập châm chọc khinh thường.

Anh cười lạnh khẽ nghiêng đầu sang Sở Điềm, "Cậu đi trước."

Sở Điềm cũng cảm thấy đầu óc Tô Tễ Tinh không được bình thường, không khéo sẽ đột nhiên phát điên làm gì đó, cô nói cám ơn với Hạ Xán, bảo anh cẩn thận một chút, liền đi trước.

Hạ Xán ở lại giằng co với Tô Tễ Tinh, thiếu niên vẫn ngồi trên xe đạp không có động tác dư thừa nào, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tô Tễ Tinh, lạnh lẽo lại sắc bén, như một con báo đang nhìn con mồi mình chuẩn bị săn.

Tô Tễ Tinh không hiểu sao một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi lại có ánh mắt làm người ta sợ hãi như thế, dù là cậu vốn đã là linh hồn trưởng thành cũng thấy bị uy hϊếp. . Trải‎ nghiệ𝓶‎ đọc‎ 𝘵r𝓊𝘺ện‎ số‎ 1‎ 𝘵ại‎ ++‎ T𝙍ÙMT𝙍U𝑌Ệ‎ 𝖭.Vn‎ ++

Chờ Sở Điềm đi xa khỏi ngõ nhỏ, Hạ Xán mới hé môi, ngữ khí lạnh lẽo cảnh cáo Tô Tễ Tinh: "Cách cậu ấy xa ra." Sau đó đạp xe, nghênh ngang mà đi.

Tô Tễ Tinh sờ sờ mũi, haizz, thật là dữ.

Nhưng cậu cũng không nản lòng, Hạ Xán và Sở Điềm có thái độ này với cậu mới là bình thường, ai bảo chủ cũ thân thể này trong mắt họ chính là một tên bại hoại vô công dỗi nghề, chuyên bắt nạt kẻ yếu làm gì.

Xem ra, muốn thuyết phục được hai người Hạ Xán ký hợp đồng với mình, phải thay đổi hình tượng bản thân trong mắt họ trước đã.

Tô Tễ Tinh quyết định, bước đầu tiên trong kế hoạch dưỡng lão năm ba mươi tuổi của cậu, chính là trở thành bạn tốt của hai nam nữ chính!

_______________________________

Sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ, Tô Tễ Tinh dựa vào ký ức của thân thể này quay về nhà họ Tô, nhà họ Tô là một căn biệt thự lớn, chỉ có hai cha con họ Tô cùng bảo mẫu ở, ông Tô lại thường xuyên đi xã giao ở bên ngoài, mười ngày nửa tháng không về nhà là rất bình thường, cho nên bình thường ở nhà chỉ có Tô Tễ Tinh và bảo mẫu.

Vậy cũng tốt, không có quan hệ gia đình phức tạp, cậu đỡ phải diễn tình thân với 'cha mẹ' xa lạ.

Bảo mẫu nhà họ Tô mang họ Lý, là một phụ nữ trung niên ngoài 50, bề ngoài hòa ái, ông Tô thuê bà làm bảo mẫu toàn thời gian chăm sóc cho Tô Tễ Tinh, ngày thường cũng ở lại nhà họ Tô.

Tô Tễ Tinh vừa về đến nhà đã lên phòng của mình, tuy trong nhà chỉ có cậu và bảo mẫu, cậu vẫn bày ra bộ dáng như một học sinh cấp ba bình thường nên có.

Có điều hồi cấp ba đối với Tô Tễ Tinh đã là một chuyện rất xa xôi rồi, cậu nằm trên giường một lúc mới nhớ lại được hồi cấp ba mình có bộ dạng như thế nào.

Học sinh cấp ba tan học về hẳn sẽ có bài tập về nhà nhỉ?

Tô Tễ Tinh bò dậy khỏi giường đi đến trước bàn học, mở cặp sách của mình, lấy từng món đồ bên trong ra, di động, máy chơi game PSP, hộp thuốc lá, bật lửa, kẹo cao su... Mấy thứ vớ vẩn đều có đủ cả, chỉ có sách là một quyển cũng không có!

Trên bàn học cũng có bày một ít sách, Tô Tễ Tinh cầm đại một quyển lên xem, đúng là sách giáo khoa năm hai, nhưng mới tinh như vừa lấy từ xưởng in về, bên trong không có lấy một nếp gấp.

Tốt lắm, tên chủ cũ của thân thể này đâu phải đi học, là đến trường dưỡng lão thì đúng hơn! Học tập kiểu này, không làm nhân vật hi sinh mới là lạ!

Tô Tễ Tinh hận rèn sắt không thành thép, cậu nhớ thành tích của hai người Hạ Xán đều không tệ, đặc biệt là Hạ Xán, luôn nằm trong top mười, nếu sau này không có chuyện bị cha ruột ép buộc đến mức Hạ Xán phải bỏ học đi đóng phim, nói không chừng anh sẽ thành sinh viên ưu tú của Thanh Hoa Bắc Đại nữa.

Cho nên một học sinh ưu tú như Hạ Xán có thể làm bạn với tên đội sổ như cậu sao? Nghĩ bằng chân cũng biết, cậu không xứng.

Người xưa nói rất hay, chỉ cần muốn học, bắt đầu lúc nào cũng không phải là muộn, vì thay đổi vận mệnh vật hi sinh của mình, Tô Tễ Tinh quyết định từ giờ sẽ nỗ lực học tập, lấy Hạ Xán làm mục tiêu tiến lên!

- -- Năm phút sau, Tô Tễ Tinh ném quyển toán lớp mười một xuống đất.

Cái gì mà hàm số góc, phương trình đường cong, hàm số nghịch đảo... Mấy kiến thức này sau khi thi đại học xong cậu đã trả lại hết cho giáo viên bộ môn rồi, giờ nhìn lại như đang coi sách trời, có đánh chết cậu cũng không thể học hết trong một thời gian ngắn được!

Thôi, không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ, cái chân lý dùng tri thức thay đổi vận mệnh này cậu không làm nổi.

Tô Tễ Tinh quyết định sửa kế hoạch một chút, dù không thể sánh vai nam nữ chính trong học tập, cậu còn có thể đi lối tắt, thông qua các cách khác bồi dưỡng tình hữu nghị với họ!

Cậu là người trưởng thành đa mưu túc trí cỡ này, chẳng nhẽ không trị nổi hai nhóc học sinh cấp ba miệng còn hôi sữa sao?

Nhưng không đợi cậu nghĩ ra biện pháp nào, dì Lý đã gõ cửa phòng gọi cậu xuống ăn cơm.

Đúng lúc cũng đói bụng, Tô Tễ Tinh liền xuống nhà ăn dưới lầu, định vừa ăn vừa nghĩ.

Tay nghề nấu nướng của dì Lý không tồi, còn chuẩn bị cả đồ ngọt để tráng miệng, là một miếng bánh ngọt dâu tây, Tô Tễ Tinh cơm nước xong liền nhặt miếng dâu tây trên bánh ngọt nhét vào miệng, bỗng nhiên nảy ra một ý.

Hạ Xán và Sở Điềm đều có thân thế bi thảm, nếu mình có thể quan tâm họ một chút trong sinh hoạt, không phải sẽ có thể cùng làm bạn với họ hay sao?

"Dì Lý, bánh kem này dì mua ở đâu vậy?"

Dì Lý cười ha ha nói: "Không phải mua ngoài, là dì tự làm."

Tô Tễ Tinh tán thưởng: "Tự làm sao? Tay nghề dì thật tốt."

Dì Lý bỗng ôm lấy ngực, như vừa phải chịu kinh hách, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Bà làm bảo mẫu ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, thường ngày tiểu bá vương này luôn bày vẻ khó ở với bà, hôm nay lại khen bà? Không phải bị sốt hỏng đầu rồi chứ?

Tô Tễ Tinh coi như không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt bà, cười hỏi: "Bánh kem còn thừa không ạ? Ngày mai cháu muốn mang theo hai miếng bánh đến trường học."

Dì Lý thấy Tô Tễ Tinh còn cười với bà, da đầu tê dại, vội nói: "Có, có."

Tô Tễ Tinh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đúng rồi, hai miếng bánh muốn gói riêng, nĩa ăn cũng chuẩn bị hai cái, cháu muốn tặng người khác."

Hết chương 2.