Chương 2

Nữ Alpha tóc dài hơi xoăn, xõa tung ra phía sau, đôi mắt hẹp dài tựa như hồ ly hiện tại chứa đầy vẻ chán ghét. Cô nhìn Trần Hạo Vũ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Cút!"

Sau khi bị đẩy ra vài mét, Trần Hạo Vũ xoa xoa cánh tay bị nữ Alpha nắm chặt, lắc đầu, hung tợn nhìn cô: "Dám phá hoại chuyện của tôi. Cô biết tôi là ai không?!"

Ôn Đường đứng chắn trước mặt Diệp Du Nghi, ngăn tầm mắt Trần Hạo Vũ. Nghe hắn uy hϊếp, cô vẫn giữ nguyên một câu: "Cút đi."

Trần Hạo Vũ đoán được thực lực của người phụ nữ này này, sau khi bị đối phương dễ dàng đẩy đi, hắn biết mình không phải là đối thủ của cô. Hắn tức giận nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, buông lời tàn nhẫn: "Cô cứ chờ đó cho tôi!"

Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi qua cầu thang, biến mất khỏi góc tối này.

Nhìn bóng lưng chật vật của Trần Hạo Vũ khuất dần, Diệp Du Nghi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô nhìn về phía người phụ nữ trước mặt, cơ thể khẽ run rẩy: "Cám ơn cô."

Ôn Đường xoay người, cúi đầu nhìn Diệp Du Nghi, cẩn thận quan sát. Thấy cổ áo của cô ấy bị kéo mạnh xuống, lộ ra xương quai xanh rõ ràng và gần một nửa bầu ngực tròn trịa, cô vội vàng cởϊ áσ khoác của mình, quấn chặt quanh Diệp Du Nghi: "Cô có sao không?"

Nhìn thấy ánh mắt Alpha tập trung vào ngực mình, mặt Diệp Du Nghi đỏ bừng. Cô ấy biết mình vừa rồi đã rất chật vật, suýt bị nam Alpha xâm phạm, giờ lại bị nữ Alpha khác thấy được cơ thể…

Ôn Đường thấy Diệp Du Nghi cúi đầu, không biết cô ấy đang suy nghĩ gì.

Diệp Du Nghi kéo lại suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên với đôi mắt ướŧ áŧ.

Nhìn bộ dạng bất lực đáng thương của cô ấy, Ôn Đường thở dài, kéo cổ tay cô ấy đi ra ngoài.

"Người vừa rồi là cháu của đạo diễn Trần Tuyên phải không?" Sau khi nghe người bên cạnh khẽ ừ một tiếng, cô tiếp tục nói: "Vũ hội đêm nay là do anh ta tổ chức, chúng ta nên rời khỏi đây trước."

Cô không quan tâm đến việc Trần Hạo Vũ muốn cô chờ xem điều gì.

Dọc theo con đường nhỏ ra ngoài, Ôn Đường buông Diệp Du Nghi ra, nhìn chiếc xe ven đường và hỏi: "Trợ lý của cô đâu?"

Diệp Du Nghi nhớ lại việc Thu Thu vừa nói muốn đi tìm hiểu thông tin về nhân vật, cô ấy bèn lắc đầu, vội bảo: "Cô ấy không có ở đây." Sau đó, cô ấy lấy điện thoại ra: "Tôi sẽ gọi cho cô ấy."

Trong bóng đêm mờ mịt, ánh sáng lờ mờ của đèn đường chiếu lên người Omega nhỏ nhắn và xinh xắn, làm cho khuôn mặt tinh xảo của cô ấy thêm phần nhu hòa. Mái tóc rối bù xù kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của cô ấy, trông cô ấy giống như một tiên nữ lạc vào trần thế, khiến người ta không khỏi muốn bảo vệ cô ấy.

Ôn Đường lặng lẽ nhìn Omega trước mặt, thầm nghĩ không ngờ nguyên chủ lại mê luyến cô ấy đến vậy. Từ sau khi học cấp ba xong, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nguyên chủ đã luôn lặng lẽ bảo vệ cô ấy. Thậm chí trong nội dung của cuốn tiểu thuyết này, nguyên chủ còn vì cô ấy mà lạnh nhạt hôn thê của mình là Ninh Nhứ…

[À, đúng rồi đấy, trước khi xác nhận Diệp Du Nghi an toàn, cô phải luôn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy.]

Một giọng nói líu ríu trong đầu Ôn Đường kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện tại.

Đối với lời nhắc nhở này, cô lặng lẽ trợn trắng mắt.

[Cô đừng có trợn trắng mắt như thế chứ, nè, đừng có trợn trắng mắt như thế, cô ấy nhìn thấy bây giờ!] Giọng nói máy móc gấp gáp nhắc nhở cô.

Ôn Đường cười khẩy một tiếng trong lòng, [Cậu câm miệng đi, đừng có chạy ra đây nữa!] Hệ thống đáng ghét này, kể từ khi cô xuyên vào quyển sách này, hệ thống này đã được trói buộc trong đầu của cô, nó liên tục nhắc nhở cô phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể sống sót được.