Chương 16

Sau khi đặt cô ấy lên ghế lái phụ, Ôn Đường vừa thắt dây an toàn cho cô ấy vừa nhẹ giọng trấn an cô ấy: “Chúng ta sẽ lập tức đi tới bệnh viện, cô hãy gọi điện thoại cho người nhà hoặc bạn bè của cô đi.”

Ai ngờ Diệp Du Nghi đang mơ màng, khi nghe cô nhắc tới người nhà thì cô ấy mất tự nhiên quay đầu đi, có vẻ như cô ấy rất kháng cự với điều này.

Nhưng Ôn Đường đã xoay người ngồi ở bên kia, cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy: “Đừng lo lắng, người đã đυ.ng cô sẽ không chạy thoát được đâu.”

Cả hai vội chạy thẳng tới bệnh viện, Ôn Đường dứt khoát bế Diệp Du Nghi vào trong.

Đợi sau khi thấy bác sĩ cấp cứu kéo rèm cửa sổ xử lý vết thương cho cô ấy, Ôn Đường mới lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho nhà cũ nhà họ Ôn, “Bây giờ cháu có vài chuyện quan trọng phải xử lý, dì Mai giúp cháu nói với bà nội một tiếng, cháu sẽ trở về vào buổi tối.”

……

Sau khi kiểm tra xong, Diệp Du Nghi bị đẩy vào phòng hồi sức.

Bác sĩ khám bệnh cho cô ấy cầm tờ đơn đi về phía Ôn Đường đang đứng canh giữ ở một bên: “Cô là alpha của người bị thương phải không? Kết quả chụp X quang cho thấy xương cốt và nội tạng của cô ấy không có gì đáng ngại cả.”

Bỏ qua phản ứng muốn nói lại thôi của Ôn Đường, bác sĩ tiếp tục nói: “Tuy nhiên, đầu gối của cô ấy bị rách da, vết trầy khá nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi thật tốt trong khoảng thời gian này, cố gắng đừng để bị dính nước. Thuốc đã kê đơn phải được thay đổi đúng giờ, nếu có triệu chứng nhiễm trùng phải đến bệnh viện để kịp thời kiểm tra.”

Ôn Đường gật đầu với bác sĩ, lúc này nếu giải thích cô không phải là alpha của Diệp Du Nghi thì giống như cô đang chối bỏ trách nhiệm vậy.

Sau khi bác sĩ đi rồi, cô bước vào phòng hồi sức.

Diệp Du Nghi nhìn thấy thuốc trong tay cô, nói cảm ơn với cô.

Đôi mắt lấp lánh như dải ngân hà của Diệp Du Nghi được đính lên trên khuôn mặt trắng nõn, trông chúng như chứa những cơn sóng gợn lăn tăn trên hồ nước, khiến người ta sinh lòng yêu thương.

Ôn Đường phải mất rất nhiều sức mới dời tầm mắt khỏi mắt của đối phương: “Đây là thuốc bác sĩ kê cho cô. Bác sĩ đã viết lời dặn lên trên đó rồi, cô nhớ uống thuốc và thay thuốc đúng giờ.”

“Được, cám ơn cô.” Giọng của Diệp Du Nghi rất nhẹ nhàng, như là một chiếc lông vũ rơi vào lòng bàn tay, làm ngứa ngáy lan tràn khắp người.

Ôn Đường ho nhẹ hai tiếng, quay đầu đi: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, khi nào cô thấy ổn hơn rồi thì tôi sẽ đưa cô về.” Vừa rồi bác sĩ đã nói, vết thương của Diệp Du Nghi chỉ là vết thương ngoài da, không cần phải nằm viện điều trị. Sau này chỉ cần ở nhà thay thuốc là được, nếu có tình huống nhiễm trùng và có mủ thì mới phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Có vẻ như Diệp Du Nghi khá ngượng ngùng: “Tôi không thể làm phiền cô thêm nữa...” Nói xong cô ấy lập tức cúi đầu, trông rất nhu nhược.

Ôn Đường vừa quay đầu đã lập tức nhìn thấy được cần cổ trắng nõn của cô ấy, ở phía trên vẫn còn dấu hôn rất nhạt, trái tim cô trở nên mềm nhũn.

“Giúp người thì phải giúp đến cùng, thấy cô như vậy tôi cũng không yên tâm để cô rời đi một mình.” Nói xong, cô đi tới bên cạnh giường, muốn đỡ Diệp Du Nghi dậy.

Bàn tay lạnh lẽo vừa chạm tới cánh tay ấm áp, mềm mịn của cô gái lập tức như bị một đám kiến lặng lẽ bò qua, khiến cơ thể cô run rẩy một cách khó hiểu.

Diệp Du Nghi cũng kinh ngạc, cô ấy cắn môi dưới rồi ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong đôi mắt mờ mịt có vẻ trong sáng và non nớt như nai con, dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ấy thật sự khiến cho người ta không dậy nổi chút suy nghĩ muốn khiến cô ấy khổ sở.

Ôn Đường vội buông cánh tay Diệp Du Nghi ra rồi lùi về phía sau một bước: “Vừa rồi tôi chỉ muốn đỡ cô mà thôi.”