Trong xe, Tô Kinh Mặc nghiêm chỉnh đặt tay lên trên đầu gối của chính mình. Thấy xe đã chạy được một lúc lâu nhưng Phó Thanh Hoài vẫn không lên tiếng nói về nguyên nhân tìm cậu, Tô Kinh Mặc chỉ có thể mở miệng trước để phá tan bầu không khí có chút yên tĩnh ở trong xe: "Phó tiên sinh, hiện tại anh có thể nói với tôi chưa? Anh tìm tôi là có chuyện gì cần tôi làm sao?"
[Cảnh cáo: Không đến nửa giờ nữa sẽ bắt đầu trừng phạt lần hai, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.] Phó Thanh Hoài vốn muốn dẫn Tô Kinh Mặc đến một nơi yên lặng rồi mới bàn về chuyện này, thế nhưng hiện tại không còn nhiều thời gian, mà nếu bàn chuyện này trên xe thì lại có chút không đủ chính thức.
Ngay lúc này, bảng hiệu của một quán trà cách đó không xa tiến vào trong tầm mắt của Phó Thanh Hoài.
"Có lẽ cậu vẫn chưa ăn cơm tối đúng không?"
Tô Kinh Mặc: "?" Sao chủ đề lại rẽ sang hướng này rồi?
Nhưng dường như để đáp lại câu hỏi của Phó Thanh Hoài, lúc này bụng của Tô Kinh Mặc đột nhiên vang lên tiếng ọt ọt đầy vang dội.
Trong chiếc xe yên tĩnh, tiếng động này có vẻ đặc biệt rõ nét.
Tô Kinh Mặc không khỏi có chút xấu hổ, đầu của cậu thiếu chút nữa đã chôn xuống ngực vì thẹn rồi. Cậu đã rất lâu không trải qua loại tình cảnh lúng túng như thế này: "Phó tiên sinh, thật ngại quá. Hình như tôi hơi đói rồi."
Khóe môi của Phó Thanh Hoài cong lên một độ cong không quá rõ ràng, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Anh ngước đầu lên nói với tài xế đằng trước: "Dừng xe bên cạnh quán trà ở phía trước đi."
"Vâng, Phó tổng."
Sau khi chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại hẳn, Phó Thanh Hoài và Tô Kinh Mặc cùng nhau xuống xe, đi vào bên trong quán trà.
Nhân viên phục vụ tiếp khách tại cửa ra vào nhanh chóng tươi cười chạy ra chào đón.
"Xin hỏi hai vị có yêu cầu gì không ạ?"
Phó Thanh Hoài lên tiếng hỏi: "Có phòng riêng không?"
"Vị khách này, thật ngại quá. Hôm nay toàn bộ phòng riêng ở chỗ chúng tôi đã được đặt sẵn hết rồi."
Sau khi nghe thấy không còn phòng riêng, lông mày của Phó Thanh Hoài lập tức hơi nhíu lại một cái. Nhưng thời gian hiện tại không cho phép anh đổi sang một quán khác, anh chỉ đành mở miệng nói: "Vậy dẫn chúng tôi đến một vị trí hẻo lánh yên lặng đi."
"Vâng, mời theo tôi."
Nhân viên phục vụ lập tức nhiệt tình dẫn hai người Phó Thanh Hoài và Tô Kinh Mặc đến một chỗ ngồi hẻo lánh trên tầng hai.
"Phó tiên sinh, hiện tại anh có thể nói với tôi chưa? Anh tìm tôi là có chuyện gì cần tôi làm sao?"
Sau khi nhân viên phục vụ ghi món rồi rời đi, Tô Kinh Mặc không nén được sự lo lắng của bản thân, mở miệng hỏi.
Phó Thanh Hoài cũng không tiếp tục thừa nước đυ.c thả câu, lập tức lấy ra một tờ hợp đồng đã được in sẵn, đặt xuống trước mặt Tô Kinh Mặc. Sau đó anh nâng con ngươi đen nhánh nhìn cậu, bình tĩnh lên tiếng:
"Tôi hi vọng cậu có thể kí tờ hợp đồng hôn nhân này."
Hợp đồng hôn nhân?!
Cậu, cậu không có nghe lầm đó chứ?
Tô Kinh Mặc lập tức trừng lớn hai mắt, đôi mắt mèo vốn chỉ hơi tròn, giờ đây đã trừng thành hai viên bi thủy tinh màu hổ phách tròn trĩnh. Vừa rồi thiếu chút nữa cậu đã tưởng rằng chính mình bị ảo giác thính giác, nhưng cúi đầu nhìn mấy chữ màu đen được in trên giấy trắng vô cùng rõ ràng rành mạch trên bìa ngoài của hợp đồng, Tô Kinh Mặc mới ý thức được vừa rồi bản thân không hề nghe nhầm, Phó Thanh Hoài quả thực nói về chuyện hợp đồng hôn nhân với cậu.
— Hợp đồng hôn nhân...
Nếu người trước mặt không phải là Phó Thanh Hoài, rất có thể Tô Kinh Mặc sẽ cho rằng người nọ có ý đồ xấu với mình, nhưng cậu biết rõ Phó Thanh Hoài sẽ tuyệt đối không bao giờ có tâm tư gì khác với cậu. Sau khi phát sinh chuyện đêm hôm đó, Phó Thanh Hoài không có suy nghĩ muốn gϊếŧ chết cậu thì đã được xem là nhân từ lắm rồi.