Gã giống như cái loại đàn bà chanh chua muốn lao đến xé nát miệng của Văn Tư Niên ra, lại nhịn không được muốn nghe thêm, toàn thân tràn đầy thống khổ run lên.
“Cho nên?” Thanh âm khô khốc khàn khàn của Văn Chiêu vang lên.
Gã dựa vào một góc chống đỡ cơ thể.
“Cho nên?” Anh ta nở một nụ cười lạnh: “Cho nên anh cũng xứng à?”
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Văn Chiêu, gã hoàn toàn bị chọc tức, lửa giận giống như lũ lụt ở dòng sông, đột ngột rít gào phá vơ bờ đê, ầm ầm không ngừng tuôn ra.
Gã lao đến, hung hăng đấm vào mặt Văn Tư Niên, cảm xúc hệt như một con dã thú xổng chuồng muốn xé toạc miệng anh ta.
Văn Chiêu từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cơ trên mặt mất khống chế, bộ dạng dữ tợn đầy đáng sợ.
Văn Tư Niên chịu một đòn của gã, nuốt một ngụm máu vào trong, ánh mắt lại nhìn về phía sau của Văn Chiêu.
Toàn thân Văn Chiêu đột nhiên cứng đờ, nắm tay buông thõng bên hông bỗng nhiên siết chặt lại, tiếng răng nanh kẽo kẹt ma sát vào nhau vang lên.
“Anh ba!”
Chử Sở không thể tin được chạy tới, cậu ngồi xổm trước mặt Văn Tư Niên, dùng hai tay bưng mặt anh ta lên cẩn thận xem xét, đầu ngón tay muốn chạm vào nơi vết thương để kiểm tra nhưng bị Văn Tư Niên nghiêng đầu tránh đi.
Động tác của Chử Sở dừng lại một chút, nước mắt lập tức dâng lên: “Anh ba…”
Từ đầu đến cuối cậu thủy chung không thèm nhìn Văn Chiêu lấy một cái, lúc này đột nhiên quay mặt lại trừng mắt nhìn gã một cái, lại giống như đâm một dao vào trái tim đầy sẹo của Văn Chiêu, khiến gã phải lảo đảo lùi lại phía sau.
Gã mở miệng muốn giải thích gì đó.
Nhưng thiếu niên đã đi trước một bước thu hồi tầm mắt, dường
như chỉ muốn lên án hành động của gã mà thôi.
Văn Tư Niên chỉ lẳng lặng ngồi đó, vẫn là khí chất tao nhã ấy, cho dù là vết thương đáng sợ trên mặt cũng không ảnh hưởng đến dung mạo tuấn tú ấu, sợi tóc rơi trên trán có chút rối, được Chử Sở cẩn thận vén lên, mèo con ngồi xổm trên mặt đất với đôi mắt đầy trông đợi nhìn anh ta.
“Trở về đi.” Văn Tư Niên vuốt ve mớ lông xù trên đầu cậu.
Chử Sở vươn tay đỡ lấy anh ta, đứng dậy muốn rời đi nhưng người cậu bắt lấy lại bất động, cậu khẩn trương mím môi, đuôi mắt đều rũ xuống, ánh mắt trong veo như một con thú nhỏ nhìn chằm chằm Văn Tư Niên.
Thật cẩn thận nói: “Anh ba cùng em về đi.”
Văn Tư Niên vẫn bất động, anh ta đứng lên, không tốn nhiều công sức tách tay của Chử Sở ra, bỏ tay vào trong túi, làm xong những động tác này liền vỗ vỗ cậu một cái: “Anh đến trường học ngủ.”
“Bên ngoài rất lạnh, quá muốn rồi, ngày mai còn có tiết, đừng đến muộn.” Thanh âm anh ta có chút trầm thấp khàn khàn, hai mắt rủ xuống, làm cho người ra không nhìn ra biểu tình trên khuôn mặt của anh ta.
Chử Sở không muốn, ánh mắt ướt sũng hiện lên vài phần hoang mang: “Anh là không muốn cùng em về nhà sao?”
Cậu lại cố chấp vươn tay, nắm chặt lấy cổ tay Văn Tư Niên, đáy mắt hiện lên vài tia sương mù.
Văn Tư Niên thở dài một tiếng, vươn tay ôm thiếu niên đang ủy khuất vào lòng, vỗ vỗ lưng trấn an, kế tiếp hôn lên mí mắt ướŧ áŧ của cậu một cái, ôn nhu dỗ dành: “Ngoan một chút, ngày mai gặp lại nhé?”
Chử Sở mơ mơ màng màng buông tay ra, khi định thần lại chỉ thấy bóng người đã đi xa, cậu theo bản năng nhấc chân đuổi theo, trong cổ họng phát ra những tiếng thút thít đáng thương như một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Còn chưa kịp đi một bước, cổ tay đã bị Văn Chiêu ở phía sau túm lấy.
Người đàn ông bị phớt lờ nãy giờ khuôn mặt căng lên, những trên mặt lại mang theo vẻ quật cường, bị gió thổi mạnh một cái, vừa tự phụ lại vừa ủy khuất: “Anh cũng bị thương.”
Trên mặt Văn Chiêu lửa giận khi nãy đã tiêu tán, thần sắc dữ tợn cũng rút đi, càng ngày càng lộ ra vẻ bất an.
Gã cúi đầu thật sâu vào hõm vai của Chử Sở, trong lòng giống như bị một tảng đá vô hình đè xuống, miệng run rẩy không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Chử Sở cảm giác trên cổ cùng vai một mảnh ẩm ướt, một âm thanh khàn khàn run rẩy vang lên: “Đừng không cần anh.”
Thậm chí còn mang theo một tia cầu xin.
Chử Sở cụp mắt xuống nói: “Buồn ngủ.”
Anh ba có phải không cần cậu nữa không.
Văn Chiêu cẩn thận ôm lấy cậu, thấy Chử Sở không phản kháng mới thở phào nhẹ nhõm, gã khống chế không cho mình phát ra âm thanh nào, trầm mặt đem ôm người đem lên lầu.
Không biết chính mình có tư cách tiến vào cánh cửa hay không, Văn Chiêu lo lắng đứng ở cửa, gã không dám để một mình Chử Sở ở nhà, trên khuôn mặt sắc bén thoáng qua một tia đau đớn, gã vẫn mạo hiểm đi vào dù có thể bị cậu ghét bỏ.
Chử Sở quay đầu lại nhìn gã.
“Anh không quấy rầy em. Em nghỉ ngơi thật tốt được không?” Thanh âm Văn Chiêu khàn đặc, tận lực đem giọng nói của mình trở nên nhu hòa đi, sợ dọa đến Chử Sở.
Tầm mắt của thiếu niên vẫn thẳng tắp, không có bất kỳ lực sát thương nào, lại có thể làm cho Văn CHiêu lui về phía sau, chua xót nuốt hầu kết, thẳng đến khi lui đến ngưỡng cửa, Chử Sở mới thu hồi tầm mắt, buông xuống toàn bộ suy nghĩ của mình.