Người bên ngoài tựa hồ có chút nghi hoặc, tiếng bước chân vang lên một hồi lâu, cuối cùng mới mở cửa ra.
Người Văn gia đều không có thói quen gõ cửa.
Đêm tối, Văn Tư Niên bật đèn lên.
Cảnh tượng hiện tại thật sự quá quỷ, Chử Sở mông trần cuộn tròn trên sô pha, lại thở dài một tiếng cảm thán sự thoải mái này.
Phân biệt ngồi hai bên là Văn Tư Niên và Văn Chiêu, cậu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ánh mắt mơ hồ không biết đặt ở chỗ nào, hận không thể thu mình vào khe hẹp của sô pha.
Văn Tư Niên liếʍ liếʍ răng nanh, phát ra một tiếng cười lạnh, nhìn thẳng vào Văn Chiêu.
Đồng hồ bị tháo xuống, tay áo cũng cởi bỏ, Văn Tư Niên chậm rãi cuốn hai ống tay áo lên, sau đó tháo mắt kính bỏ qua một bên.
Tư thế muốn đánh người quá mức rõ ràng, Văn Chiêu cười lạnh một cái, cổ áo gã vừa tùy tiện mặc vào đã rối tung lên, thần sắc con ngươi lạnh như băng, tràn ngập khí thế bá đạo.
“Đi, ra ngoài đánh.” Văn Chiêu đem áo khoác khoác lên người Chử Sở, cũng không thèm liếc mắt nhìn Văn Tư Niên một cái, thanh âm vừa mát lạnh vừa mang theo chút khàn khàn sau khi làʍ t̠ìиɦ.
Chử Sở đờ đẫn mở to đôi mắt tròn xoe, tiếng đấm bịch bịch ngoài cửa thật sự rất đáng sợ.
Trong lòng treo lên sự lo lắng, Chử Sở lặng lẽ đi đến cửa, dán mặt vào cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
Văn Tư Niên rất nhạy cảm, anh ta liếʍ liếʍ khóe miệng, thấp giọng nói: “Xuống dưới.”
Văn Chiêu không nói một lời nào đi xuống, trên mặt đỏ lên một mảng.
Những bụi cây bị gió đêm thổi xì xào, khu dân cư này có rất nhiều cây xanh, cây xanh bên cạnh được cắt tỉa thành nhiều hình dạng rất quái dị.
Đó là do lần trước Chử Sở ở nhà cảm thấy rất buồn chán, bèn lẻn xuống lầu một mình lưu lại kiệt tác này.
Cuối cùng thời điểm vào nhà thì tay bị xước, miệng vết thương rất nhỏ, móng tay lại dài, đại khái là rách một tầng da, bên trong còn dính một ít dịch cây màu xanh.
Văn Tư Niên cẩn thận xử lý vết thương trên tay cậu, sau khi rửa sạch cái dịch màu xanh này thì hoàn toàn không nhìn thấy vết thương ở chỗ nào nữa.
Nhưng cậu lại lo lắng đến xoay qua xoay lại, lầm bầm xung quanh Văn Tư Niên hỏi đến nửa đêm, cho đến khi Văn giáo sư một người theo chủ nghĩa duy vật khẳng định, cam đoan rằng cậu sẽ không phải cắt bỏ tay chân hoặc chết đột tử mới thôi.
“Vậy thần đất sẽ phù hộ em chứ?”
Văn Tư Niên đáp lại, gằn từng tiếng một: “Phù hộ, phù hộ em mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.”
Lúc này Chử Sở mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng chìm vào giấc ngủ.
Làm nửa đêm Văn Tư Niên cũng căng thẳng lên, lật đi lật lại kiểm tra xem trên người cậu còn có vết thương nào khác không, còn thủ phạm gây ra lai vô tâm vô phế ngáy ngủ từ lâu.
Văn Tư Niên nhìn chằm chằm cái kiệt tác hình con thỏ kia, bất giác nở nụ cười.
P Văn Tư Niên đột ngột mở miệng.
Nếu để Chử Sở nghe thấy những lời này, chắc sẽ ồn ào nói mình sẽ không ngủ ngon tận ba ngày mất.
Văn Chiêu nhíu mày, không rõ anh ta nói vậy là có ý gì.
Văn Tư Niên tiếp tục nói, thanh âm thản nhiên, âm cuối có chút trầm mặc, thanh âm trầm thấp dưới gió đêm mát lạnh phủ đầy sương giá: “Nhìn qua có chút vô tâm vô phế, nhưng trên thực tế thì em ấy rất nhạy cảm nếu có một người nói một câu không tốt em ấy đều sẽ nhớ rất lâu, ngay cả nằm mơ cũng sẽ tức giận.”
“Nhưng chờ đến khi tỉnh lại thì chỉ lặng lẽ suy nghĩ, ngay cả cáo trạng cũng không dám, càng đừng nói tìm phiền toái, ai hỏi cũng nói đã quên mất rồi, sau đó lại biến về thành bộ dạng cao hứng hàng ngày.”
Hô hấp của Văn Chiêu có chút ngưng trệ, đồng tử co rụt lại, quai hàm càng ngày càng căng chặt.
Giọng nói đầy khó chịu ấy vẫn tiếp tục vang lên, nhưng Văn Chiêu giống như mất đi hết khả năng vận động, hai chân như từ từ chìm xuống vũng lầy theo lời nói của Văn Tư Niên.
“Cho nên anh tin rằng em ấy không thèm để ý đến những lời nói trước kia sao?” Văn Tư Niên hiển nhiên chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến này: “Em ấy thường xuyên hỏi tôi, anh ba, tôi thích em ấy sao?”
“Tôi đã nói thích rất nhiều lần, lần nào em ấy hỏi tôi cũng trả lời như vậy, nhưng em ấy vẫn mỗi ngày đến hỏi tôi, cũng như hỏi Văn Việt Lâm.”
Thân mình cao lớn của Văn Chiêu khẽ run lên, đôi môi khẽ lẩm bẩm, như bị hóc xương cá trong cổ họng, mật đắng chua xót xộc thẳng vào trong miệng.
“Có đôi khi tôi tự hỏi, là ai đã nói với em ấy rằng em ấy không đáng được thích? Lại có thể khiến em ấy sợ hãi đến như vậy.” Văn Tư Niên thản nhiên trần thuật, ánh mắt trào phúng tựa như dao nhỏ cắt nát lớp ngụy trang bên ngoài của Văn Chiêu.
“Tôi biết em ấy thích anh, em ấy lại không biết rằng chán ghét cùng yêu thích của em ấy đồng dạng giống nhau.”
Văn Chiêu mím đôi môi khô khốc trắng bệch, máu ở dưới da điên cuồng động đậy, đỉnh đầu như bị một thứ gì đó đè nặng đến sắp nổ tung ra.