Gã là một kẻ tự cao tự đại luôn có ý khoe khoang, nhưng hiện tại tầm mắt gã lại dán chặt vào cái người đang nhắm chặt hai mắt trước mặt này.
Hàng lông mi dài cong vυ"t khẽ run lên, làn da trắng nõn như ngọc, ngũ quan so với mọi người thì hoa lệ hơn vài phần.
Chử Sở hé mí mắt ra, ai ngờ lại đối diện với ánh mắt của Văn Chiêu, khiến cậu sợ đến mức lập tức nhắm chặt hai mắt lại.
“Tôi biết tôi biết, này là cạnh tranh kinh doanh đi? Hay là ám sát mật vụ? Hoặc là đối phó với gián điệp?”
Văn Chiêu mất kiên nhẫn, gằn từng chữ nói: “Vẫn là nên cưỡиɠ ɠiαи em một lần, để em biết nó lợi hại thế nào.”
Trong đầu Chử Sở “Bụp” một tiếng, hai mắt trợn tròn, cũng không cần phải hϊếp trước gϊếŧ sau như vậy chứ.
Văn Chiêu nhìn hàng lông mi đang run rẩy kia, cùng khuôn mặt đã nhăn lại thành một đoàn, gã cáu kỉnh quay mặt đi chỗ khác, tức giận gửi tin nhắn.
Không lâu sau có mấy người mặc đồ đen giống như vệ sĩ lôi mấy con lợn chết mềm nhũn trên đất đi.
Quên đi, Văn Chiêu nghĩ thầm, nếu thật sự nói cho cậu biết có người muốn hại cậu, đứa nhỏ ngốc này chỉ sợ không dám bước ra khỏi cửa nữa mất.
Tư thế này thật sự rất giống ông trùm xã hội đen sau khi đánh nhau xong, sẽ để cho thuộc hạ dọn dẹp hiện trường, Chử Sở thật sự muốn khóc, cậu có chút khó chịu: “Anh làm cái gì vậy, bị điên à?”
Cậu thật sự không hiểu Văn Chiêu làm vậy là có ý gì, chỉ sợ giây tiếp theo cậu sẽ bị gã tống vào tù, cậu còn muốn nói gì đó nhưng trong nháy mắt miệng đã bị bịt kín lại.
Bàn tay to lớn che khuất đi cái miệng giỏi chọc tức người khác, Văn Chiêu cụp mắt nhìn cậu, gã cũng không phải người làm việc tốt không lưu lại tên, dù sao cũng phải có khen thưởng.
“Nhìn thấy thứ không nên thấy còn muốn đi?” Văn Chiêu hù dọa cậu.
Chử Sở ngẩn ra, liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ mình cái gì cũng chưa thấy, nhất định sẽ không tiết lộ bí mật ra bên ngoài.
Ô, cậu chỉ biết Văn Chiêu không phải người tốt thôi.
“Muốn lấy mắt hay muốn khâu miệng lại?”
“Ô ô--”
Chử Sở khẳng định thân phận thực sự của Văn Chiêu nhất định là lão đại của hắc đạo, miệng bị che lại, cậu chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn gã với vẻ tội nghiệp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gần như bị một bàn tay của gã che lại, Văn Chiêu không rõ ý tứ nheo hai mắt, không nhịn được đưa tay đè xuống cái hầu kết tinh xảo kia.
Gã buông tay, cảnh cáo nói: “Nghĩ kĩ đi rồi nói.”
Chử Sở nghĩ đến hai lựa chọn của mình, bị lấy mắt hoặc là bị khâu miệng lại…
Cậu cả kinh, vội vàng chụp lấy bàn tay kia một lần nữa che kín miệng mình, hai tay gắt gao nắm chặt lấy cổ tay Chử Sở, sợ chỉ cần buông ra một chút sẽ bị xử lý ngay tại chỗ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn gấp đến độ đỏ bừng cả lên: “Ô ô ô--”
Tôi thực sự sẽ không nói ra ngoài.
Không ngờ Văn Chiêu lại có thể nghe hiểu, vô cùng hứng thú hỏi lại: “ Anh làm sao có thể tin tưởng em đây?”
Chử Sở hướng bốn ngón tay lên trời, cố gắng đứng thẳng người: “Ô!”
Tôi thề!
“Nếu lời thề hữu dụng thì cần giấy cam kết làm gì?” Văn Chiêu liếc mắt nhìn về phía đầu ngõ, làm ra dáng vẻ lão đại đầy khí thế.
Chử Sở có chút buồn bực: “Ô…”
Đồ đáng ghét.
Văn Chiêu nhân cơ hội nói: “Em cùng Văn Tư Niên có quan hệ gì?” Gã híp mắt bổ sung: “Còn có Văn Việt Lâm.”
Chử Sở ngước mắt liếc nhìn gã một cái, buông lỏng cổ tay Văn Chiêu ra, hít sâu một hơi: “Bạn trai.”
Sau đó lập tức kéo tay gã miệng mình che lại: “Ô ô--”
Tôi đều nói sự thật a, không có nói dối,
Người đàn ông rõ ràng là đang cười, nhưng sắc mặt lại tối sầm lại: “Bạn trai?”
Lòng bàn tay bị hơi thở của thiếu niên phả ra hơi nhột nhột, Văn Chiêu hàm ý không rõ nói: “Em thật sự có bản lĩnh, có thể tìm hai người bạn trai cùng một lúc?”
“Em cho rằng Văn gia rất dễ chọc sao?” Sắc mặt Văn Chiêu thật sự rất dọa người, đôi mắt đen láy lạnh băng sâu không thấy đáy, trong con ngươi hiện ra vệt đen, môi mỏng vẽ ra một vòng cung mờ nhạt, đối với một con mèo nhỏ mềm mại mà nói, gã bây giờ chẳng khác nào một con quái vật to lớn.
Chử Sở cảm thấy không vui, phệt phệt miệng: “Ô ô ô ô!”
Tìm hai người thì sao?
Cũng không liên quan gì đến anh!
Văn Chiêu hừ lạnh một tiếng, đè nén đố kị đang bốc lên trong lòng, vậy mà là bạn trai.