Chỉ là dáng vẻ của hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi, hoàn toàn không giống như chuẩn bị đi làm, tựa hồ như chỉ là tùy tiện nói ra để an ủi Chử Sở.
Buổi chiều còn có một khóa học lớn, Văn Tư Niên tiễn Chử Sở tới cửa phòng học, anh ta có lớp dạy ngay bên cạnh, Chử Sở cúi đầu không vui nói: “Anh lúc nào cũng cự tuyệt em.”
Văn Tư Niên mặt không đổi sắc nói: “Bồn tắm lớn màu đỏ, đệm nước gợn sóng, bàn học nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, giấy vệ sinh tràn đầy chuyện cười, còn có cái ti vi lớn hai trăm inch, anh chỗ nào cự tuyệt em?”
Chử Sở nghẹn ngào: “Đó là cuộc sống hàng ngày, anh cái gì cũng đều không hiểu.”
Nếu như để người bên ngoài nghe thấy có người nói Văn Tư Niên cái gì cũng không hiểu, sợ là họ sẽ cười rụng răng mất.
Nhưng người trong cuộc chỉ nhéo mi tâm một cái: “Ừm, anh không hiểu, cho nên em mau vào học đi.”
Tuy rằng Chử Sở không hiểu hai người đang quan tâm đến cái gì, những rõ ràng cậu không thể moi ra từ Văn Tư Niên được.
Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào lớp học, cậu đến muộn, phòng học nhỏ gần như đã chật kín người, không biết có phải cố ý hay không mà chỗ trống duy nhất lại là vị trí bên cạnh Văn Lộ.
Cước bộ Chử Sở có chút chần chừ, vội vàng đi qua, đi một vài vòng xung quanh, cuối cùng chỉ có thể thành thật ngồi xuống.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Sao cậu lại sợ cậu ta như vậy?]
Chử Sở có chút sửng sốt: [Cậu hỏi làm gì?]
Cậu giống như có chút thất thần, nhưng thật ra đang ngơ ngác trò chuyện với hệ thống: [Người cậu ta muốn gϊếŧ không phải cậu, đương nhiên là cậu không sợ rồi, tôi đánh không lại cậu ta, hơn nữa cũng không giống thông minh hơn cậu ta, tôi đương nhiên phải tránh xa ra một chút rồi.]
Nói là như vậy, nhưng hệ thống cũng không nhìn ra Chử Sở có chút tự ti nào, ngược lại có chút đắc ý, toàn thân đều toát ra vẻ kiêu ngạo, đúng vậy, tôi là một tên ngốc đấy, cậu làm gì được tôi.
Hệ thống:…
Này là người ngốc cũng có ngốc phúc đi? Hệ thống cố tìm điểm tốt cho cậu, ít nhất không trốn học nữa, không phải sao? Nhìn chung vẫn có thể phát triển được.
Hệ thống không nhịn được mơ mộng, nếu tiến bộ quá tốt thì sao? Lỡ như có một ngày nào đó cậu ấy có thể lấy giải Nobel cho mình thì sao?
Nghĩ đến đây, hệ thống cảm thấy an tâm một chút, trong đôi mắt hiện lên ánh sao lấp lánh, ngơ ngác rơi vào đống số liệu ảo tưởng đầy ngọt ngào.
Văn Lộ và Chử Sở, chỉ một người thôi cũng đã vững càng trở thành trung tâm của dư luận, hiện tại hai người lại cùng nhau ngồi vào một chỗ, mọi người chung quanh đều ngấm ngầm vây nhìn, muốn xem bọn họ sẽ nói cái gì.
Cố tình hai người lại rất an phận, không ai chủ động nói chuyện với đối phương, cả phòng ngay lập tức bao trùng một bầu không khí đầy cổ quái, giáo sư trên bục đã nói xong PPT, đúng giờ tan học.
Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Chử Sở đột nhiên nhảy dựng lên, tức giận đi nhanh ra ngoài, để lại cả một lớp người nhìn ta, ta nhìn người, không biết cậu bị làm sao.
Giáo sư với cái đầu địa trung hải nhấp một ngụm trà: “Ừm, thật hăng hái.”
Ngữ khí chậm rãi kết hợp với khẩu âm trong lời nói phá lệ hài hước, khiến mọi người đều cười phá lên.
“Trông thật đáng yêu, thật muốn niết một cái.”
“Mông cũng thật mềm.”
“Cậu ấy dùng kem chống nắng gì ấy nhỉ, sao lại trắng như thế chứ, ngay cả một cục mụn cũng không có…”
“Các cậu nói xem nếu tôi để kiểu tóc đó, có đẹp trai được như cậu ấy không…”
Động tác quay đầu của nam sinh quá tao nhã, khiến mọi người đều phải quay lại nhìn hắn, trong nhất thời không khí có chút trầm mặc, một đám mang vẻ mặt muốn cười như không dám.
Giáo sư với mái tóc địa trung hải trên bục giảng lại nhấp thêm một ngụm trà: “Cũng coi như là đứa con trai thất lạc của ta.”
“Ha ha ha ha…”
Đám học sinh ra về phá lên tiếng cười giòn tan, ai cũng biết hắn là đứa con trai của một giáo sư dạy lý thuyết đại cương, từ nhỏ đã kế thừa nghề nghiệp của cha, cả ngày đều vì mấy sợi tóc trên đầu mà than thở.
Suy nghĩ của những người trẻ tuổi rất đơn giản trong sáng, có thể chỉ là nhất thời chạy theo xu hướng, chạy theo trào lưu nhưng phần lớn họ đều có tâm tư rất lương thiện, hơn nữa họ theo bản năng muốn bảo vệ những thứ đẹp đẽ, trong nhất thời những thành kiến trước kia đối với Chử Sở đều bay đi tám phần.
Cho đến khi không còn một ai trong lớp, Văn Lộ vẫn còn ngồi yên tại chỗ, cúi đầu nhếch môi nhìn điện thoại.
Đáy mắt cậu ta hiện lên tia khoái trá đầy tàn nhẫn, như một nhát dao cắt xuyên qua cái lớp vỏ bọc lương thiện của cậu ta.
Cậu ta chậm rãi đi ra ngoài, dùng một bàn tay trả lời tin nhắn-
[Càng sớm càng tốt.]