Chương 6: Tôi chỉ có một em trai

Editor: sukiee

Khi đến phòng khách, không ngờ đã có người đến.

Lưu thị, Lưu Tuyết Tĩnh ngồi trên sô pha đối diện với Từ lão gia, trên mặt tươi cười nói: “Xán Xán đứa nhỏ này, nó thích những hoạt động kí©h thí©ɧ, chúng tôi đương nhiên hy vọng có thể nuôi dưỡng hứng thú nghệ thuật của nó, này, tháng này tôi có đi nước ngoài tham gia buổi đấu giá mua một cây đàn piano nổi tiếng, hy vọng nó có thể thích!”

Từ lão gia rất hứng thú: “Thật sao?”

Lưu Tuyết Tĩnh gật đầu, làm bộ làm tịch thở dài: “Đúng vậy, đáng tiếc Tinh Xán giống như không thích lắm, đàn piano cũng chưa từng chạm vào.”

Từ lão gia là một nghệ thuật gia, có chút đáng tiếc.

“Chính là, An Triết lại rất thích, nó từ nhỏ đã rất thích cầm kỳ thư họa!” Lưu Tuyết Tĩnh chuyển đề tài rất mượt mà, cười nói: “Hôm nay biết có thể thấy Từ lão ngài, đứa nhỏ này cả đêm ngủ không ngon.”

An Triết thấy rốt cuộc cũng nói đến mình, vội vàng ngoan ngoãn, ân cần kêu một tiếng: “Chào ông nội Từ ạ.”

Từ lão nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt gật gật đầu, thái độ không thân bình thản.

An Triết có chút xấu hổ, không biết nên làm thế nào, đang muốn nói cái gì đó, phòng hội nghị được mở ra, mọi người hướng ánh mắt về phía cửa, liền nhìn thấy Giản Tinh Xán.

Ánh mắt Giản Tinh Xán dừng trên người mọi người.

Ánh mắt Từ lão gia sáng ngời, thay đổi thái độ, nhiệt tình vẫy tay: “Tinh Xán tới đây, mau, lại đây ngồi, ngồi bên cạnh gia gia này!”

Giản Tinh Xán do dự một lát, vẫn là ngoan ngoãn đi qua.

Từ lão gia tử thấy cậu thật sự tới, trong lòng liền vui vẻ hẳn, phải biết lúc trước đứa nhỏ này có chút phản nghịch, khi nhìn thấy ông luôn là bộ dạng không kiên nhẫn, khiến ông rất thương tâm, nhưng bây giờ không biết tại sao, trông ngoan ngoãn hơn nhiều!

Giản Tinh Xán ngồi xuống bên cạnh Từ lão gia, bắt gặp gương mặt cứng ngắc của An Triết.

Tâm trạng của Lưu Tuyết Tĩnh không tốt lắm, miễn cưỡng cười cười, tiếp tục nghĩ cách nói mát cậu: “Tinh Xán, con lại chạy đi đâu, nơi này rất lớn, người cũng nhiều, khiến mẹ lo muốn chết.”

Giản Tinh Xán nói: “Con đi dạo xung quanh thôi.”

Lưu Tuyết Tĩnh có chút không vui, giả vờ nói: "Sao con không nói với mẹ, vừa rồi ngài Từ cũng rất lo cho con!”

Trong tối ngoài sáng nói Giản Tinh Xán không hiểu chuyện.

Giản Tinh Xán điềm nhiên mở miệng nói: “Mẹ không phải bận chào hỏi các ông chủ lớn sao?”

Nụ cười của bà ta cứng nhắc, bà ta có hơi hoảng, bà ta nhiều năm đều thiết lập tính cách một bà mẹ hiền từ không thể bị sụp đổ được, càng không thể bị người khác chú ý.

“Con đứa nhỏ này, nói cái gì vậy.” Lưu Tuyết Tĩnh ngượng ngùng cười cười: “Mẹ không phải là quan tâm con sao?”

Giản Tinh Xán không lên tiếng.

Lưu Tuyết Tĩnh nhìn sắc mặt Từ lão gia không tốt, đang muốn nghĩ cách, bên ngoài lại truyền đến âm thanh.

Ngoài lớp rèm cửa và tre xanh ở lầu hai, có tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền đến, người hầu ở phía trước dẫn đường, chỉ thấy một đôi chân thon dài, dưới ánh đèn rực rỡ ở lầu hai, thân ảnh cao dài của người đàn ông mang tây trang màu đen cao cấp, tóc vuốt ngược ra sau, hoàn mỹ lộ ra khuôn mặt đẹp trai, Thẩm Lâm Kiệt mang cho người ta cảm giác yên tĩnh và thanh lịch.

Anh ta trời sinh đã là kẻ chiến thắng, khi anh ta xuất hiện, dễ dàng thu hút mọi sự chú ý.

An Triết hít hà một hơi, nhẹ giọng: “Thẩm…… Ảnh đế?”

Thẩm Lâm Kiệt chậm rãi bước đến, sau đó mới dừng bước nhìn về phía mọi người, ánh mắt xẹt qua Giản Tinh Xán, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, khuôn mặt đẹp trai như cũ cười nhạt.

Từ lão gia lên tiếng đầu tiên: “Tiểu tử con, con bận rộn còn biết đến thăm ông sao?”

Thẩm Lâm Kiệt cất bước lại đây, mím môi: “Ông sao lại nói như vậy, hôm nay là đại thọ của ông, dù có chuyện gì, con cũng phải đến thăm ngài.”

Ông cụ bị anh chọc cười, bộc lộ ý thân mật ra ngoài.

“Xán Xán, đây là Thẩm Lâm Kiệt, cháu ngoại của ta, cũng coi như là anh của con.” Từ lão gia nắm lấy tay Giản Tinh Xán, hồi tưởng lại chuyện cũ: “Năm đó, mẹ của con Nhã Tĩnh sau khi xuất sư, cũng trạc tuổi Thẩm Lâm Kiệt .”

Giản Tinh Xán có thể cảm nhận được ông cụ bi thương, nhưng không biết nên an ủi như thế nào.

Cậu chỉ có thể vụng về nắm tay ông cụ, không lên tiếng an ủi ông cụ.

Từ lão gia lau khóe mắt, lại nở nụ cười: “Nghiêm túc mà nói, chúng ta đều là người một nhà, thằng bé vẫn tính là anh trai con!”

Giản Tinh Xán ngây cả người, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy lại đυ.ng mặt, hơn nữa còn là thân phận như vậy, người đàng ông ngồi trên sofa nhìn cao quý như vậy, vẻ mặt có chút lạnh nhạt xa cách.

Nguyên chủ có anh trai, cậu cũng từng có anh trai.

Cậu không hâm mộ nguyên chủ, bởi vì cậu biết, anh trai của mình là tốt nhất trên đời.

……

Giản Tinh Xán thất thần, Lưu Tuyết Tĩnh lại vui vẻ chen vào nói: “Thật đúng là người một nhà!”

Mọi người đều nhìn về phía bà ta.

Lưu Tuyết Tĩnh vỗ vỗ An Triết, cười nói: “An Triết của chúng ta cũng rất thích nghệ thuật, có mơ ước muốn tiến vào giới giải trí, tới, An Triết mau gọi tiền bối!”

An Triết trắng nõn xinh đẹp khuôn mặt lại nhỏ, vui mừng khôn xiết, cậu ta có chút câu nệ ngồi, không dấu được sự vui mừng, nhìn về phía trên sô pha, kêu một tiếng: “Tiền bối.”

Không khí như chết lặng.

Thẩm Lâm Kiệt có chút lười biếng ngồi trên sô pha, nghe được lời này sau nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua An Triết, cong cong môi, giọng nói lãnh đạm: “Không dám nhận.”

“Tôi chưa nghe qua mình có nhiều em như vậy.” Thẩm Lâm Kiệt đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, anh thong thả ung dung nói: “Nếu tính về thân phận, chị Nhã Tĩnh cũng chỉ có một đứa con trai.”

Nói xong, anh nhìn về phía cách đó không xa Giản Tinh Xán.

Bị ánh mắt của anh nhìn trúng, Giản Tinh Xán có chút khẩn trương, anh ta quá cường đại, như một vị hoàng đế khống chế mọi cục diện, đôi mắt đen láy nhìn cậu, nhướng mày, trên mặt hiện lên ý cười: “Cậu nói xem?”