“Bài viết trên page đã truyền khắp ra cả rồi, mày còn giả vờ vô tội cái gì, còn nữa, nếu không muốn người biết, trừ phi mình không làm. Mày làm ra chuyện như vậy, thế nào mà còn sợ bị người ta nói?!"
Bài viết?
Văn Hành nhíu mày, một người không lướt wed như hắn thật sự là không hiểu mô tê gì.
Lúc này, giáo viên phụ đạo ngồi bên cạnh buông cái ly nước trong tay, thanh thanh giọng nói nói:
“Vốn dĩ thầy cũng vì cái bài viết trên fanpage kia rồi tìm tới em, nếu mâu thuẫn cũng do bài này gây nên, vậy đúng lúc Văn Hành em giải thích một chút đi.”
Lưu Văn lấy điện thoại ra, tìm lại bài viết kia đưa cho Văn Hành xem, mấy người khác đầu đều thò qua ngó, sau một lúc lâu, một tiếng cười nhạo vang lên, Văn Hành ngẩng đầu.
“Chỉ vì mấy tấm ảnh mập mờ ba phải như này, các người đều cảm thấy là tôi bị bao dưỡng?”
Vương Triết “A” một tiếng:
“Vậy sao người đó chỉ chụp mày mà không chụp người khác, tình hình kinh tế của mày như nào tất cả chúng ta không phải đều biết sao, còn nói nữa, mày còn ngồi siêu xe, chuyện này ý mày sao?!”
“Tao chả hiểu ngồi lên siêu xe thì đại biểu cho cái gì?”
Lưu Văn nhìn về phía Văn Hành, nói thật, hắn đối với đứa bé này ấn tượng không tồ, thành tích học tập tốt cũng không kiêu ngạo nóng nảy, bình thường làm việc cũng rất kiên định, không thích nói chuyện nhiều, chẳng qua đoạn thời gian này biến hoá quá lớn, bây giờ thế mà còn bị người khác cử báo ngồi siêu xe, đi gặp lén phú bà. Tuy rằng nhìn bây giờ trông rất bình tĩnh…
Văn Hành nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ vì tao ngồi lên cái siêu xe mà nói tao bị bao dưỡng, chẳng lẽ các người vào đại học ngồi chỉ để đi phỏng đoán người khác sao?”
“Mày mà có điều kiện nhận thức kẻ có tiền?” Vương Triết đẩy đẩy mũi kính đen:
“Cũng đúng, vì tiền loại việc làm thêm nào mày đều có thể làm, cũng là có thể gặp được một ít bà vợ.”
“Mày thấy à?!” Giọng nói Văn Hành hoàn toàn lạnh xuống, đôi mắt màu thiển cọ vọng nhìn lại đây, giống như vị vương giả theo dõi con mồi.
“Tao…” Vương Triết còn chưa nói xong, cửa văn phòng đã bị mở ra, chủ nhiệm giáo dục đi đến, còn dẫn theo hai người trung niên thoạt nhìn khí chất nho nhã.
Không nghĩ đến trong văn phòng lại nhiều người như vậy, chủ nhiệm giáo dục nhíu mày xuống, nhìn về phía sau mấy người, đem ánh mắt đặt trên người Lưu Văn.
“Khoá lớp 19 của các cậu có người tên Văn Hành phải không, cậu gọi hắn đến đây một chuyến.”
Tìm mình?
Văn Hành nhướng mày, nghiêng đầu nhìn qua hai người phía sau chủ nhiệm giáo dục, trong lòng hiểu rõ.
“Ở chỗ này đây ạ?” Lưu Văn chỉ chỉ thiếu niên đang đứng một bên.
Trùng hợp vậy à?
Chủ nhiệm giáo dục rất là bất ngờ, nhất thời chưa kịp phản ứng, ngập ngừng một lúc mới lùi lại một bên, nói với cha Kiều ở phía sau nói:
“Đây là Văn Hành.”
Giống như vì bình thường luôn ở địa vị cao, ba Kiều giày da tây trang thẳng tắp, chỉ cần đứng vậy nhưng cho người ta cảm giác có khí thế không giận tự uy, không giống với người phụ nữ bên cạnh đang nắm chặt đôi tay. Ông có khuôn mặt nghiêm túc, lúc nhìn về phía Văn Hành trong mắt có vài phần đánh giá xem kĩ.
“Thật sự giống, xem ra Kiều Kiều nói không sai, chiều nay cậu xin nghỉ đi ra ngoài với chúng tôi một chuyến.”
Lời mệnh lệnh rõ ràng trong giọng nói làm cho Văn Hành sa mạc lời mắt trợn trắng, đúng lúc điện thoại rung lên một cái, Văn Hành móc điện thoại ra thấy là Khúc Mộ Bạch gửi tin đến, liền chuyên tâm trả lời tin nhắn, không thèm để ý người kia, một bộ dáng kiểu từ chối nói chuyện, từ chối hiểu.
“Mà sao cậu lại ở chỗ này? Phạm lỗi gì rồi?”
Ngữ khí tự nhiên, nếu không phải Lưu Văn biết Văn Hành là trẻ mồ côi, thì chắc cũng nhầm tưởng rằng đây là ba mẹ của hắn.