Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Thế Thân Tôi Làm Khóc Nam Chính

Chương 13: Dramma

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hử?” Khúc Mộ Bạch giương mắt lên nhìn về phía hắn, ánh mắt làm người khó thể hiểu được.

“Ừ, rất thích.”

Hắn nhìn thẳng vào Văn Hành, nhưng không biết vì sao, Văn Hành cứ cảm giác hắn là thông qua chính mình nhìn một người khác, một người đàn ông.

“Đi thôi, ăn cơm nước xong tôi đưa cậu về.”

Khúc Mộ Bạch cần lấy chìa khoá trên bàn làm việc, dẫn đầu đi về phía cửa.

Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng, không khí trong xe dần dần trở nên xấu hổ, hơn nữa, nó vẫn kéo dài đến tận lúc hai người ăn cơm xong, đi tới cửa kí túc xá.

Văn Hành cởi đai an toàn của xe xuống, lúc chuẩn bị xuống xe bị Khúc Mộ Bạch gọi lại.

“Đem đồ ở cốp xe lấy về luôn đi.”

?

Văn Hành có không hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo, trong nháy mắt mở cốp xe ra, hắn cảm giác vốn cái bụng đang rất no của mình lại càng no thêm.

Ba thùng sữa bò, trứng, vitamin, trà nhân sâm, canxi (GV), hạch đào,… Thậm chí còn có cao da lừa.

….Đây là ngại hắn chưa đủ sức sao?!

Còn nữa, một cốp xe đầy đồ như này, hắn lấy lên trên kiểu gì?

Người bày trò lại rất bình tĩnh, chờ Văn Hành bê từng món từng món xuống, nhận một cuộc gọi liền đạp chân ga, nghênh ngang mà đi.

Không có biện pháp, Văn Hành đành gọi cuộc gọi cầu sự giúp đỡ.

Thế cho nên, khi những thanh niên của phòng 518 kêu ngao ngao chạy xuống dưới, là nhìn thấy Văn Hành đứng giữa một đống thùng đồ, bình vại chai lọ kia còn chừa mõn cái đầu.

“Giống như là một đống thực phẩm chức năng này biến thành yêu tinh, có cái đầu.”

Phan Dục Hàng nói như vậy.

“Cậu đây mà muốn bồi bổ một trận à?!”

Triệu Văn Bác nhìn củ nhân sâm to đoành trong tay, cùng với đống đồ trên đất, cảm thấy bản thân lập tức phải chảy máu mũi ròng ròng*.

*Ăn nhiều đồ bổ quá mức sẽ bị chảy máu mũi

“Chính là… Còn có, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mua mấy cái này?” Phan Dục Hàng biểu tình nghiêm túc.

“Cậu đã không đi làm thêm nữa, hiện tại lại tiên tiền lung tung, đây là muốn miệng ăn núi lở*, hay là…”

*Miệng ăn núi lở có nghĩa là ám chỉ việc chỉ lo ăn uống -chơi bời mà không lo làm lụng kiếm tiền thì đến người nhà giàu còn tán gia bại sản – phá sản chứ huồng hồ gì bản thân chỉ là 1 người làm công ăn lương bình thường.

“Không phải, cậu đừng suy nghĩ linh tinh nhiều!” Văn Hành vội vàng xua tay.

“Vậy đây là chuyện gì xảy ra? Lão tam, ta không thể vì tiền từ bỏ đi mấu chốt con người của mình!”

“Tớ biết mà.” Văn Hành thở dài.

“Đây là người yêu của tớ mua cho, hắn có thể là cảm thấy…”

Ánh mắt nhìn đến đồ bổ chiếm đầy phòng ngủ, Văn Hành bất đắc dĩ mà tự giễu.

“Tớ chắc sắp không được.”

“…”

Nhân sâm, lộc nhung, cẩu kỷ,… Còn có người đàn ông gầy như gậy trúc cùng khuôn mặt tái nhợt đứng trước mặt.

Ba người khác trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên, hiểu ra.

Phan Dục Hàng mạch não cùng người khác không quá giống nhau, ấp a ấp úng: “Lão tam, người yêu của cậu… Rất mạnh sao?”

“Èmmm----” nhớ tới cơ bắp có thể nổi lên bất cứ lúc nào kia của Khúc Mộ Bạch, trả lời: “Dù sao nhìn rất dễ thấy.”

Hiểu, hiểu!

Ba người kia nghĩ thông suốt sau nhìn về phía Văn Hành ánh mắt mang theo đồng tình, Lý Hâm càng là vỗ bờ vai của hắn thật mạnh, lời nói thấm thía.

“Lão tam, cậu yên tâm, chúng tớ sẽ giám sát cậu, cho dù là mạnh mẽ nhét vào, cũng sẽ không làm cậu mất mặt trước mặt người yêu cậu.”

?

“Gì?”

Văn Hành còn thắc mắc, nghĩ muốn hỏi thêm một câu thì thấy ba người đồng bộ xua tay.

“Không, đừng nói nữa, chúng tớ hiểu, chúng tớ hiểu.”

….

Các cậu biết cái gì?

Văn Hành vô ngữ, nhưng thấy mấy người kia đã ngồi xổm xuống xửa sang đồ vật giúp hắn, hắn hơi hơi hé miệng cuối cùng vẫn đem câu nghi vấn định nói nuốt trở lại trong bụng.

Mấy người hăng hái dọn dẹp, không nghĩ đến việc ban nãy xảy ra dưới sân, đã bị người chụp lại rồi tung ảnh lên trên diễn đàn trường.

[Tất cả lại mà xem học trưởng đẹp trai như thần tiên mọi người thích bị đào rỗng thành cái dạng gì này!]

Hình chính là lúc Văn Hành đứng ở dưới sân, ôm sữa bò chuẩn bị lên tầng, bên cạnh là đồ bổ chỉ có nhiều chứ không ít tí nào.

Vốn dĩ gần nhất Văn Hành đang nổi, hơn nữa dòng cap ái muội không rõ, trong lúc nhất thời, bài viết này tỉ lệ click thẳng tắp bay lên, bình luận cùng dần dần nhiều lên.

Có trào phúng trâm biếm, có giải thích, có hóng dramma. Tại trong đấy, có một cái bình luận không dài không ngắn khiến cho mọi người chú ý.

---không biết nên nói hay không, tôi hôm nay ở cổng trường nhìn thấy Văn Hành vào ngồi trên một chiếc siêu xe.

Comment này, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, nổ tung.

---Tôi đã nói rồi hắn là một người mồ côi thì lấy đâu ra nhiều tiền mua đồ bổ như vậy.

---Ngày thường nhìn thanh cao* thế mà, còn không phải là loại ra đứng đường.

* Thanh cao có nghĩa là sống một cách trong sạch và cao thượng. Là sống có đạo đức không vì những lợi ích của bản thân mà vi phạm đạo đức.

---Cũng không biết cái bác gái già bao dưỡng hắn ra sao, vốn dĩ xem ảnh chụp của hắn thấy rất có hảo cảm, hiện tại…oẹ.

---Học sinh cưng, cũng chỉ thế mà thôi sao!

….

Một cái rồi lại một cái, trải qua vài ngày lên men, trực tiếp trở thành hotsearch trên diễn đàn trường.

-------

#Mọi người có thể nhiều bình luận để mình có động lực edit được không ạ? Khung bình luận tróng quá làm mình khá hụt hẫng. Cám ơn!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »