Vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra người bước ra người bước vào, thoáng qua Văn Hành quay đầu bắt gặp ánh mắt của người kia
Đó là loại ánh mắt gì vậy?
Nội tâm Văn Hành khẽ rục rịch,
Khϊếp sợ, khó có thể tin, còn có…. Một tia sợ hãi.
Cửa thang máy chậm rãi đóng cửa, Văn Hành “ lễ phép” cười cười, từ khe hở có thể thấy đáy mắt đối phương đầy sự hoảng sợ
Mái tóc dài đến eo được thả tự do, chiếc váy trắng dài sạch sẽ, khuôn mặt thanh tú mang theo một chút nhợt nhạt….
Văn Hành nhịn không được híp híp mắt,
đây không phải là chị gái song sinh mệnh tốt của hắn sao, mỹ nhân ốm yếu trong nguyên tác sao, Kiều Bạch sao.
Mũi tên thang máy hiện đi xuống, không gian bên trong yên tĩnh không tiếng động Văn Hành nhìn chằm chằm còn trâu đen trắng trên ly ánh mắt đen tối không rõ.
Hai người gặp nhau hẳn là lúc sau khi nguyên thân cùng nam chủ chia tay, hồn phách của nguyên thân đi trên đường cái không cẩn thận cùng Kiều Bạch đánh nhau , bốn mắt chạm nhau chỉ cảm thấy đối phương cùng mình lớn lên trông quá giống nhau
Sau đó không bao lâu Kiều gia liền đến trường học tìm , từ nhỏ nguyên thân là cô nhi đối với chuyện tình thân này chính là vui sướиɠ tuy nghĩ rằng chính mình không có tình yêu nhưng lại tìm được người nhà của chính mình. Không nghĩ tới từ một hố sâu nhảy đến một cái hố sâu khác
“ cô ta chính là chị cậu! cậu vì chị quyên thận không phải là điều đương nhiên sao?”
“ ba mẹ đều già như vậy rồi, chẳng lẽ muốn chúng lấy thận của họ sao?”
“ cậu chính là cái thai ta mang mười tháng rồi hạ sinh, hiện tại cần cậu giúp đỡ cậu dựa vào cái gì mà cự tuyệt!”
“ cầu xin cậu, cứu cứu tôi!”
Ngón tay châm rãi nắm chặt, Văn Hành mặt không biểu tình hai tròng mắt thất thần nhìn chằm chằm ngón tay đã trắng bệch, sau một lúc lâu môt tiếng cười lạnh trong thang máy vang lên.
Đương nhiên, như vậy sao có thể đúng lý hợp tình.
Kiều Bạch thích Khúc Mộ Bạch, tự nhiên sẽ thường xuyên đến công ty tìm hắn, chỉ là nguyên chủ trong nguyên tác bị nam chính nuôi như chim hoàng yến, hai người hiển nhiên cũng sẽ không ở chô xnày gặp được nhưng thật ra đến lượt hắn lần đâu tiên bị Khúc Mộ Bạch mang lại đây lại gặp được kiểu ngẫu nhiên gặp được này, thần kì
Nhưng nếu đã xảy ra vậy thì cách thời gian cùng người Kiều gia gặp măt cũng không xa này cũng nói lên, kia hắn cách ngày quyên thận cũng không còn xa, hơn nữa lại không thể xoay chuyển mọi việc phá hoại cốt truyện.
“má nó”
Nghe bạn học chửi mắng, chính mình bước vào thế giới này câu đầu tiên liền thô tục.
Không biết ngây người ở dưới lầu bao lâu Văn Hành mới cọ tới co lui mà lên lầu, Kiều Bạch đã đi rồi trong phòng chỉ còn Khúc Mộ Bạch không biết mệt mỏi mà nhìn văn kiện.
Hắn hoàn thành phần mềm không sai biệt lắm, ngồi ở trên ghế nhàm chán quan sát cấu trúc văn phòng.
Đen trắng kết hợp sạch sẽ, đơn giản toàn bộ văn phòng đều mang dáng vẻ quạnh quẽ trừ bỏ cửa sổ Văn Hành đứng dậy tiên đến tỉ mỉ chăm sóc cành cây trên cánh hoa xót lại giọt nước nhìn ra được chủ nhân đối với bó hoa hồng này đặc biệt chăm sóc rất cẩn thận
“ Làm sao vậy?”
Không biết Khúc Mộ Bạch từ khi nào đã bước tới cầm lấy ấm nướcc bên cạnh phun lên hoa hồng.
“ không có việc gì” Văn Hành đứng dậy vừa lúc Khúc Mộ Bạch cúi đầu vành tai trái hiện rõ khuyên tai, sườn sau cổ có hình săm một đoá hoa hồng nở rộ
Không biết thế nào, Văn Hành đôt nhiên nhớ tới chân dung hắn xã giao,
“ cậu...rất thích hoa hồng sao?”