Chương 1

Chương 1

“Nghịch tử! Tháng trước mới dạy dỗ ngươi, tháng này ngươi lại mưu đồ hại ca ca của ngươi! Sao ta lại sinh ra đứa súc sinh như ngươi chứ?!”

Lúc này, Tạ Tồn Uẩn, gia chủ Tạ gia, người mà bên ngoài luôn được mọi người ca ngợi là ôn hòa, đôn hậu, đang tức đến đỏ mặt tía tai, mắt như muốn vỡ ra. Chỉ vì hắn sinh ra đứa con vô dụng như Tạ Nhàn, y không chỉ hãm hại ca ca mình một lần, hôm nay thậm chí Tạ Nhàn còn dám trốn chạy vì sợ tội! Thật sự là khiến hắn tức chết mà!

“Không phải con làm.”

Tạ Nhàn yên lặng quỳ trên mặt đất, lông mày khẽ nhíu lại, giọng nói lạnh lùng vô cùng điềm tĩnh. Chỉ có đôi mắt phượng đẹp đẽ kia thoáng hiện chút lãnh đạm xa cách. Y đang suy nghĩ, rốt cuộc ai đã hạ độc Tạ Thừa Nguyệt?

Y vừa xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết tên bồng nguyệt, là một câu chuyện đam mỹ NP vạn nhân mê, sau đó Tạ Nhàn biết rằng bản thân xuyên thành đệ đệ phản diện kiêm thế thân pháo hôi của nhân vật chính Tạ Thừa Nguyệt. Vì vậy, với chiếc đầu tỉnh táo tỉnh táo của mình, Tạ Nhàn đã thu dọn đồ đạc từ đêm qua định hôm nay rời khỏi nhà.

Nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị chặn lại còn bị vu cho tội hãm hại ca ca.

Tạ Nhàn vô tội, nhưng không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc là ai lại chọn lúc này để hạ độc Tạ Thừa Nguyệt?

“Không phải ngươi làm?!” Tạ Tồn Uẩn vung một cái bọc ném thẳng vào mặt Tạ Nhàn, giận dữ nói: “Nếu không phải ngươi làm, tại sao sáng nay ngươi lại sợ tội mà bỏ trốn?!”

Cái này...

Tạ Nhàn nhắm mắt lại rồi lặng lẽ lấy cái bọc trên vai xuống sau đó mới cúi đầu nói khẽ: “Nếu con nói đó là sự tình cờ, phụ thân có tin không?”

Tạ Tồn Uẩn nghẹn thở, suýt chút nữa thì ngất.

Đợi hắn bình tĩnh lại thì cơn giận như đã lên đến đỉnh điểm, hắn run rẩy tay định với lấy cây roi dài bên hông.

Tạ Nhàn nhận ra cây roi đó. Trong sách miêu tả nó là Xích Diễm Tiên, một linh khí thượng phẩm. Với kẻ chỉ mới đến luyện khí tầng hai như y, một roi đánh xuống thì nửa cái mạng cũng không còn.

Tạ Nhàn khẽ giật mí mắt, đột nhiên thông minh mà nói: “Nếu phụ thân đánh chết con, ai sẽ giải độc cho ca ca?”

Tạ Tồn Uẩn lập tức dừng tay, sự đầy phẫn nộ trong mắt lại bùng lên: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận chính ngươi đã hạ độc ca ca ngươi hả đồ nghịch tử?!”

Tạ Nhàn không trả lời chỉ khẽ thở dài rồi nói: “Phụ thân nên dẫn con đi gặp ca ca trước.”

Trong nguyên tác bồng nguyệt, Tạ Thừa Nguyệt là người có tâm tính vô cùng thiện lương, đến một con kiến cũng không nỡ gϊếŧ. Tạ Nhàn nghĩ, chỉ cần gặp hắn rồi nói vài lời hay, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

Ai ngờ, vừa nói xong Tạ Tồn Uẩn lại nổi giận: “Ngươi còn muốn hại Thừa Nguyệt hả!”

Tạ Nhàn: “...”

Thôi vậy, coi như con chưa nói.

Tạ Nhàn lại biết điều mà giữ im lặng, vì y hiểu, trong tình huống này, nói nhiều sẽ chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.

Tạ Tồn Uẩn ghét nhất cái dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ của Tạ Nhàn, nhưng lại sợ y thực sự không còn sợ gì nữa. Lỡ đánh chết y mà không còn thuốc giải cho Tạ Thừa Nguyệt thì sao?

Cuối cùng, Tạ Tồn Uẩn nghiến răng, quay lưng đi vài vòng, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Nhàn vài lần rồi hắn lạnh lùng nói: “Người đâu, giam nó vào sau núi cho ta! Đợi khi nào nó giao ra thuốc giải mới cho nó ăn tích cốc đan.”

Mấy gia đinh lập tức bước vào.

Tạ Nhàn thấy vậy thì khẽ nhíu mày từ từ thở ra một hơi rồi đứng dậy: “Ta tự đi.”

Sau đó, y chầm chậm rời khỏi đại sảnh trong ánh mắt phức tạp đầy căm hận nhưng bất lực của Tạ Tồn Uẩn.

Lúc này, bên ngoài tuyết rơi lác đác, hoa tuyết bay bay rơi xuống chiếc áo dài trắng mỏng manh của Tạ Nhàn, tạo nên một cảm giác tịch mịch không rõ ràng.

Tạ Tồn Uẩn nhìn bóng lưng Tạ Nhàn, mày nhíu chặt, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chẳng thốt ra một lời nào.

Thôi vậy, đứa con này coi như bỏ đi vậy.

Tạ Tồn Uẩn nhắm mắt lại.

Vì Thừa Nguyệt, lần này hắn nhất định không được mềm lòng.