Chương 8

Nếu đổi lại là bọn họ được bái sư Ngọc Thanh chân nhân, nhất định sẽ làm tốt hơn Kiều Vãn.

Sau ngần ấy năm, Kiều Vãn cũng đã rèn luyện được một lớp mặt dày bất khả xâm phạm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng bình tĩnh đi đến trước cửa điện Ngọc Thanh cung.

Sắp đến cửa điện, một đạo kiếm quang đột nhiên bay tới.

Đạo kiếm quang này, Kiều Vãn không còn xa lạ gì nữa.

Ngay trước một giây kiếm quang sắp xuyên qua cổ họng, Kiều Vãn nhanh chóng lùi về sau nửa bước, chiếc nơ bướm màu hồng phấn trên đuôi tóc khẽ bay, kịp thời tránh được kết cục máu chảy đầm đìa.

Ngẩng đầu nhìn lên, đạo kiếm quang kia đã ngoan ngoãn nằm trong tay người vừa đến.

Trước mắt là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, mặc y phục hai màu xanh trắng, mái tóc đen được điểm xuyết bởi một ít lông trắng như tuyết, nhìn kỹ mới phát hiện đó là một món đồ trang trí tóc, được làm từ một nhúm lông trắng trên chóp đuôi sói tuyết.

Làn da của hắn ta cũng rất trắng, trắng trong veo như băng tuyết, vừa nhìn thấy hắn ta, liền khiến người ta không nhịn được liên tưởng đến hình ảnh tuyết rơi dày đặc, thiếu niên đeo kiếm ngạo nghễ bất cần đời, thế nhưng dung mạo của hắn ta lại vô cùng rực rỡ, giữa trán điểm một chấm chu sa, chân đi hắc hài, bên hông đeo một túi gấm màu đỏ sẫm, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.

Đây chính là Bùi Xuân Tranh, nam chính Bùi Xuân Tranh của "Đăng Tiên Lộ", cũng chính là bạn trai cũ của nàng.

Nhìn thấy Bùi Xuân Tranh, Kiều Vãn khẽ giật mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Tính ra, nàng đã gần một năm không gặp hắn ta rồi.

Gặp lại Bùi Xuân Tranh, nói là tâm như nước lặng, đó là giả. Suy cho cùng, nàng thật sự đã từng thích hắn ta.

Nhưng vừa nghĩ đến việc sau này mình sẽ bị hắn ta gϊếŧ chết, tâm trạng Kiều Vãn càng thêm phức tạp.

Tuy nhiên, cho dù trong lòng Kiều Vãn có sóng gió mãnh liệt đến đâu, thì khuôn mặt liệt này của nàng, cho dù là đối mặt với Bùi Xuân Tranh cũng không hề dao động.

Kiều Vãn cài con bướm bằng ngọc màu hồng phấn trên búi tóc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, thản nhiên lễ phép nói: "Bùi sư đệ, phiền đệ tránh ra một chút."

Thấy nàng, Bùi Xuân Tranh lại nhíu mày không hiểu vì sao.

"Sao nàng lại ở đây?" Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng.

Kiều Vãn: "Ta đến tìm sư phụ."

"Đến tìm Ngọc Thanh chân nhân?" Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn nàng chằm chằm, mặc kệ giọng điệu khách sáo của nàng, trong mắt ẩn chứa vài phần giễu cợt, "Hay là cố ý đến xem Tiếu Tiếu?"

Kiều Vãn ngẩn người, không hiểu tại sao hắn ta lại có địch ý với nàng như vậy.

Bao năm qua, nàng tự nhận là mình xui xẻo, kịp thời dừng lại, cũng không tìm hắn ta tính toán, coi như một lòng chân tình đều vứt cho chó gặm.

Sự thù địch ập đến từ Bùi Xuân Tranh khiến Kiều Vãn không khỏi nhíu mày, rất nhanh liền đè nén bất mãn trong lòng xuống.

Xem ra, Bùi Xuân Tranh càng sợ nàng và Mục Tiếu Tiếu gặp mặt.

Sau khi Mục Tiếu Tiếu rơi xuống Vực Sâu Xương Vỡ, hắn ta tìm đến nàng, diễn trò thế thân, lo lắng sợ hãi cũng là điều đương nhiên.

Dù sao, trước mặt Mục Tiếu Tiếu, hắn ta hoàn toàn ở thế bị động, hèn mọn không có cảm giác an toàn, sợ hãi Mục Tiếu Tiếu rời đi.

Giống hệt nàng trước đây.

Kiều Vãn nghĩ.

Tình cảm của nữ chính Mục Tiếu Tiếu và nam chính Bùi Xuân Tranh trong "Đăng Tiên Lộ" vẫn luôn là chủ đề được độc giả bàn tán sôi nổi.

Bùi Xuân Tranh, tên bệnh kiều này, hội tụ đủ những đặc điểm thường thấy của một tên bệnh kiều. Tuổi thơ bất hạnh, tính cách u ám, không có tam quan đáng nói, chiếm hữu dục mạnh lại còn nhạy cảm.

Còn nữ chính Mục Tiếu Tiếu, dáng người mềm mại yếu đuối, khi cười lên trên má có lúm đồng tiền, đúng chuẩn hệ chữa lành.

Tình cảm của hai người, cũng là motip cứu rỗi thường thấy.

Mục Tiếu Tiếu là sự cứu rỗi của Bùi Xuân Tranh, là ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối của hắn ta.

Hắn ta vứt bỏ tôn nghiêm, cởi bỏ lớp vỏ bọc, phơi bày sự hèn mọn, hoảng loạn và yếu đuối của mình trước mặt nàng ta.

Hắn ta đối với Mục Tiếu Tiếu, có thể nói là vô cùng chu đáo, nhưng đối với các nhân vật phụ pháo hôi khác, lại không có kiên nhẫn và sắc mặt tốt.

Kiều Vãn chính là một trong số những pháo hôi đó, hơn nữa còn là một kẻ thế thân giả mạo.

Nghĩ thông suốt thân phận và địa vị của mình, trong lòng cũng không còn khó chịu nữa.

Bùi Xuân Tranh chĩa kiếm về phía nàng, Kiều Vãn không hề tức giận, ngược lại lễ phép bày tỏ thái độ của mình: "Là Ngọc Thanh chân nhân truyền tin gọi ta vào trong."

Không phải nàng chủ động đi tìm Mục Tiếu Tiếu, nàng cũng sẽ không chủ động xen vào chuyện bao đồng này.

"Mời Bùi sư đệ tránh ra."

Ở Côn Luân phái nhiều năm như vậy, nàng đã sớm rèn luyện được bản lĩnh núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không đổi.

Kiều Vãn thầm thở dài trong lòng.

Dù sao ở giới tu chân này, không kiêu ngạo, không vội vàng, lễ phép với mọi người, mới là an toàn nhất, đây cũng là nguyên tắc trong cách hành xử của nàng.

Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là nàng lễ phép rồi, người khác sẽ buông tha cho nàng, nhưng nàng làm như vậy, ít ra tỷ lệ sống sót vẫn cao hơn loại người như Tiêu Bác Dương một chút.

Sự nhẫn nại của nàng ngược lại khiến Bùi Xuân Tranh liếc nhìn nàng thêm một cái.

Kiều Vãn vẻ mặt không đổi, tuy trên đầu cài một con bướm bằng ngọc nực cười, nhưng thần sắc lại vô cùng xa cách lịch sự.