Chương 3: Nhận ra sai lầm

Hắn đạp trên kiếm nhìn xuống nàng.

Nàng nằm trên mặt đất, thở hổn hển, máu mũi không ngừng chảy ra, nàng cũng không dám lau, chỉ cẩn thận nâng chiếc đèn l*иg thỏ lên.

Chiếc đèn l*иg thỏ không thể tránh khỏi việc bị dính vài vết máu, nhưng đây đã là thứ mà nàng liều mạng bảo vệ.

Kiếm vang lên một tiếng "choang" khi được tra vào vỏ, ánh mắt lạnh lùng của chàng thiếu niên lướt qua chiếc đèn l*иg thỏ trên tay nàng, khi nhìn rõ những vết máu bắn tung tóe trên mặt đèn, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.

Hắn giật lấy chiếc đèn l*иg, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt cũng đỏ hoe như mắt thỏ.

"Bẩn."

"Cái gì?" Nàng khó khăn lắm mới bò dậy được từ vũng máu.

"Bẩn rồi."

Chàng thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu khiến nàng giật mình.

"Tiếu Tiếu." Bùi Xuân Tranh mặt mày tái nhợt, lẩm bẩm như người mất hồn.

"Bùi Xuân Tranh?" Kiều Vãn do dự hỏi.

Toàn thân không chỗ nào không đau, nhưng nghĩ đến việc Bùi Xuân Tranh thích nàng cười nhiều hơn, Kiều Vãn liền cố gắng kéo khóe môi, nở một nụ cười gượng gạo, máu mũi không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt xuống vạt áo trước ngực.

Trạng thái của Bùi Xuân Tranh quá kỳ lạ, hắn nghiến răng, môi run rẩy, như điên như dại.

Nàng tiến lên một bước muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng chàng thiếu niên lại vận khởi một đạo kiếm quang, ép nàng lùi lại nửa bước.

Nếu nàng còn tiến lên một bước nữa, kiếm quang kia sẽ không chút lưu tình chém đứt tay nàng.

Bùi Xuân Tranh nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.

Ngay sau đó, hắn lại quay đầu đi, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng đau khổ, ôm chiếc đèn l*иg thỏ ngự kiếm phá không bay đi.

Bỏ lại nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, đợi đến khi máu đã đông lại trên da thịt, cũng không đợi được Bùi Xuân Tranh quay lại.

Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu.

Giọng nói đau khổ của chàng thiếu niên vẫn còn văng vẳng bên tai.

Máu trên người nàng bị gió đêm thổi qua, cũng như lạnh theo.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra.

Kiều Vãn vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Giây phút nước mắt sắp trào ra, thói quen nhiều năm hình thành lại khiến nàng theo bản năng cong môi cười.

Chẳng trách Bùi Xuân Tranh thích nàng cười nhiều hơn.

Bởi vì Mục Tiếu Tiếu thích cười, khóe miệng có lúm đồng tiền, cho nên Bùi Xuân Tranh thích nàng cười nhiều hơn. Khi nàng nhíu mày vì đau, trông sẽ không giống Mục Tiếu Tiếu.

Bóng lưng và bàn tay của nàng là giống Mục Tiếu Tiếu nhất, cho nên hắn mới thích đi sau lưng nàng, thích cúi đầu kiên nhẫn giúp nàng lau đi vết máu trên đầu ngón tay.

Tóc Mục Tiếu Tiếu rất dài, hắn thường giúp nàng chải tóc, mà chiếc lược nhỏ kia cũng là do Mục Tiếu Tiếu tặng hắn.

Chiếc đèn l*иg thỏ kia cũng vậy.

Ngay cả kẹo hồ lô cũng là vì Mục Tiếu Tiếu thích ăn.

Mục Tiếu Tiếu, là cái tên đã vô sở bất tại trong suốt những năm qua, cũng là sự tồn tại mà cho dù nàng có cố gắng thế nào cũng không bao giờ đuổi kịp.

Người sống sao có thể so sánh với người chết?

Tu sĩ thị lực rất tốt, từ vị trí của nàng có thể nhìn thấy những ánh đèn đủ màu sắc trong thị trấn, nối tiếp nhau thành một dòng sông dài ấm áp.

Nàng và Mục Tiếu Tiếu, chính là ánh sáng và bóng tối cộng sinh, nàng dựa vào nàng ta mà tồn tại, cũng có thể nhận được chút yêu thương của người khác, nhưng bóng tối vĩnh viễn không thể vượt qua ánh sáng.

Cuối cùng, vẫn là đại sư huynh tìm được nàng - người đã kiệt sức, ho khan một tiếng rồi lôi nàng về Ngọc Thanh Phong.

"Xấu hổ..." Kiều Vãn vùi cả khuôn mặt vào trong chăn, giọng nói khàn khàn, "Ta cảm thấy thật sự quá xấu hổ."

Đại sư huynh chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng vẫn không dám hỏi đại sư huynh, có phải huynh ấy cũng coi nàng là thế thân của Mục Tiếu Tiếu hay không.

Thật ra không cần hỏi, nàng cũng biết đáp án.

Cho dù là Bùi Xuân Tranh, hay là đại sư huynh, hay là sư phụ, hay là các vị sư thúc sư bá, sư huynh sư tỷ khác.

Tất cả bọn họ đều đang nhìn xuyên qua nàng, nhìn về phía bóng hình của một nữ tử khác, chắp vá nên hình bóng tiểu sư muội Côn Luân phái trong lòng bọn họ - Mục Tiếu Tiếu.

Từ ngày đó trở đi, nàng không bao giờ chủ động tìm Bùi Xuân Tranh nữa.

Cùng ở trong Côn Luân phái, ngoại trừ việc thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, thì không còn bất kỳ liên lạc nào khác.

Nhưng trong những lần tiếp xúc không thể tránh khỏi này, quan hệ giữa nàng và Bùi Xuân Tranh càng ngày càng tệ, đến bây giờ gần như đã trở thành người xa lạ.

Qua ngần ấy năm, Kiều Vãn cũng đã sớm thoát khỏi bóng ma tâm lý năm đó.

Bây giờ lại nói cho nàng biết, nàng sẽ bị Bùi Xuân Tranh gϊếŧ chết, chết còn vô cùng thảm khốc, đây không phải là đang đùa nàng sao!