Chương 2: Chạy trốn

Cô cho rằng anh đã tìm được một người người giàu có, nhưng cô không ngờ rằng người này chỉ là một tên phản diện thích nữ chính, vì cô giống nữ chính mà yêu cô.

Trong văn học người thế thân nói chung ít nhiều cũng có chỗ để biểu diễn, có thể sẽ gây rắc rối cho nữ chính, hành động rất ác độc và cuối cùng nhận lấy hình phạt xứng đáng.

Người thế thân này cũng không ngoại lệ, ngày hôm sau cô phát hiện ra rằng kẻ phản diện đã có người mình thích, anh ta xem cô gái đó là "Bạch Nguyệt Quang" , lúc này cô cảm thấy rất mất bình tỉnh nên đã lên kế hoạch tìm một người cướp nữ chính đi, kết quả là chưa kịp ra tay đã bị phát hiện, bị giam vào trong một phòng đặc biệt.

Căn phòng đó ở bên cạnh phòng khách, có thể nhìn được trong phòng khách xảy ra những gì, mỗi lần kẻ phản diện mời là "Bạch Nguyệt Quang" đến nhà chơi, anh ta rất nâng niu "Bạch Nguyệt Quang", sợ mất đi cô gái ấy. Ngay khi là "Bạch Nguyệt Quang" rời đi, anh ta đã đến căn phòng nhỏ đó để giày vò thế thân.

Dưới sự đả kích của thể xác và linh hồn này, cô đã lựa chọn tự sát, kết thúc cuộc đời không vô nghĩa của mình.

Nói cách khác, người thế thân này thực sự vô dụng, không thể làm tốt việc xấu và thậm chí không có nhiều không gian để phát huy.

Có lẽ là bởi vì trùng tên, Lâm Nguyệt Nguyệt cảm thấy cô đang mang cái tên này, ít nhất cô cũng nên thông minh hơn, kiếm chút tiền rồi rời đi. Ban đầu, tất cả chỉ là kiếm tiền, vậy cô tìm thứ gọi là tình cảm gì ở đây chứ.

Nhưng phải nói rằng nhân vật phản diện này rất biếи ŧɦái.

“Nhìn cái gì?” Tên phản diện đột nhiên hỏi, hắn nhìn chằm chằm phía trước, ngữ khí ôn hòa mang theo khoản cách, thanh âm ôn nhu, chính là loại cảm giác dịu dàng nhưng đầy lạnh nhạt.

“Có một chuyện không biết có nên nói hay không.” Lâm Nguyệt Nguyệt không muốn vướng vào khúc mắc tình cảm giữa bọn họ, như vậy chẳng phải sẽ khiến cô cảm thấy áy náy sao?

"Có chuyện gì vậy?"

“Lần sau chúng ta hẹn ăn tối được không?” Lâm Nguyệt Nguyệt hơi run rẩy.

Kẻ phản diện cuối cùng liếc cô một cái, trong mắt mang theo sự thăm dò cùng với ngữ khí lạnh lùng: “Cái gì?” Sợ rồi sao?

"Tôi tạm thời có việc, nhất định phải lập tức giải quyết." Lâm Nguyệt Nguyệt nói.

"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Cô cho rằng ta là ai?" Giọng điệu của hắn có chút uy hϊếp.

Lâm Nguyệt Nguyệt hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói: "Không... Tôi đột nhiên đau bụng, nếu nói quá rõ ràng, sợ anh buổi tối ăn không được. Làm ơn, mau dừng lại, tôi phải tìm chỗ giải quyết. Tôi chịu hết nổi rồi. Cũng tại tôi buổi trưa ăn lẩu và rau hẹ!”

Nhân vật phản diện: "..."

Vừa hay đi ngang qua một khu mua sắm, anh rẽ ngoặt đi vào lối vào hầm để xe của khu mua sắm, tuy vẻ mặt không vui nhưng anh cũng nhanh chóng tìm một chỗ đậu xe, dừng xe cho cô đi xuống.

"Cảm ơn! Người tốt sẽ gặp được điều tốt đẹp, chúc anh có một tương lai đầy hạnh phúc!" Nói xong Lâm Nguyệt Nguyệt liền quay người chạy đi.