Càn Thanh Cung là nơi quyền lực của Hoàng đế được biểu hiện một cách uy nghi nhất.
Ánh nắng chiếu qua kẽ mây rọi lên mái ngói của Càn Thanh Cung, tựa như những viên ngọc rơi từ tầng mây, lấp lánh rực rỡ.
Trong thư phòng của Hoàng đế, hắn đã đẩy các bản tấu chương sang một bên, cầm trên tay quả quýt vàng được tiến cống, cười nói với thái giám cao gầy như cây trúc bên cạnh: “Đây là quýt mới từ phương Nam đưa vào cung, vị ngọt mát, ngươi đã từng ăn thử chưa?”
Trong lòng Thiều Âm như lăn qua hàng vạn câu chửi tục tĩu.
Đối với thời đại của nàng, đây chẳng qua là loại quýt giá vài ba ngàn một ký trên chợ, nàng không thích ăn vì cho rằng nó chua.
Nhưng lúc này nàng không thể không cúi đầu, vô tình để lộ phần cổ trắng ngần của mình: “Nô tài chưa từng ăn qua.”
Hoàng đế giơ quả quýt trên tay mình, vươn tay về phía Thiều Âm: “Quả này ta ban cho ngươi.”
Nàng lại không hề muốn nhận.
Nhưng nàng không thể không nhận.
Nàng tạ Hoàng đế, giơ bàn tay trắng như ngọc điêu khắc lên để nhận lấy quả quýt từ tay Hoàng đế.
Khi nàng chạm vào quả quýt, bàn tay Hoàng đế lập tức siết chặt.
Ngón tay lướt qua lòng bàn tay của Thiều Âm, dường như muốn nắm lấy tay nàng.
Thiều Âm cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, cúi đầu kìm nén cơn giận muốn gϊếŧ chết Hoàng đế.
Đúng lúc đó, tổng quản thái giám, Tiền công công bước vào: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Nguyên ma ma đến.”
Hoàng đế nhíu mày.
Vừa muốn nói không tiếp, Hoàng hậu và Nguyên ma ma đã bước vào thư phòng.
Ánh mắt Quản Chỉ Hiền lập tức đóng băng vào hai bàn tay sắp chạm vào nhau.
Thiều Âm tỏ vẻ bình tĩnh rút tay lại, lùi lại hai bước, quay người quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, cúi đầu hành lễ.
Cùi đầu lại làm lộ cổ, da trắng đến mức khiến Hoàng hậu cảm thấy chói mắt.
Trong đầu Quản Chỉ Hiền hiện lên hình ảnh bàn tay Thiều Âm và Hoàng đế sắp chạm vào nhau.
Quản Chỉ Hiền cảm thấy khó kiềm chế cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng.
......
Đây là sự thách thức lớn nhất đối với quyền lực hoàng đế.
Hoàng đế không thể tin được những lời Hoàng hậu vừa nói ra.
Nàng ta làm sao dám!
Hoàng đế nắm chặt tay đặt trên bàn, bàn tay nắm thành quả đấm run rẩy, thư phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ còn lại gió lướt qua cửa sổ từng chút một, như để nhắc nhở mọi người thời gian đang trôi đi.
Hoàng hậu cúi đầu, dành cho Hoàng đế sự kính trọng cuối cùng, không nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không đối đầu với ánh mắt hắn.
Nàng còn cố gắng làm cho giọng nói của mình mềm mại hơn một chút: “Hoàng thượng, Thái hậu cũng có cùng suy nghĩ như vậy.”
Quản Chỉ Hiền nhìn về phía Thiều Âm vẫn còn quỳ trên đất, tiếp tục nói: “Thần thϊếp nghĩ, Thiều công công cũng sẽ hiểu được sự bất đắc dĩ của Hoàng thượng, và những tâm tư của Thái hậu.”
Thiều Âm cúi đầu thật thấp, không muốn trở thành nạn nhân trong cuộc đấu tranh quyền lực này.
Nhưng đề nghị của Hoàng hậu khiến nàng dao động.
Nàng vốn muốn tìm đến nữ chủ của cuốn sách này, và nữ chủ chỉ có thể là những nữ nhân trong hậu cung, luôn ở bên cạnh Hoàng đế, không nhìn thấy ánh mặt trời, còn phải chịu đựng sự quấy rối của hắn.
"Nô tài lĩnh mệnh." Thiều Âm nói như vậy.
Đây là lần đầu tiên Hoàng đế cảm nhận rõ ràng quyền lực của mình đang bị xâm phạm.
Trước đây đã có những đại thần xâm phạm quyền lực của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như hôm nay.
Dù sao thì việc trị vì đất nước vẫn cần dựa vào những đại thần kia, nhưng những nữ nhân trong hậu cung lại tính là cái gì?
Họ dựa vào cái gì mà chỉ trích cuộc sống của hắn, thậm chí còn can thiệp mạnh mẽ?
Trong lòng dù phẫn nộ như thế, hắn lại không thể đưa ra quyết định phản kháng.
Hắn không phải là một Hoàng đế hoàn toàn ngu xuẩn, chỉ là từ nhỏ đã quen nhìn người như nhìn con kiến, ở vị trí cao quý như vậy, hắn coi thường nhiều chuyện.
Hắn tất nhiên biết rằng sự hoang da^ʍ vô độ của mình khiến cho các đại thần trong triều khó chịu, khiến Thái hậu cũng sinh lòng oán trách.
Bây giờ những người này muốn lợi dụng cớ này để kiểm soát hắn, thậm chí lấy đi nữ nhân hắn yêu thích khỏi hẳn.
Hoàng đế thấy khó chấp nhận điều đó.
Nhưng dù thế thì sao, dù là người quyền lực nhất thiên hạ, cũng không thể hoàn toàn theo ý mình.
Huống chi lời của mẫu hậu cũng không thể không nghe.
Ma ma đã được Thái hậu sai đến, Hoàng hậu cũng không thể nói dối, dùng danh nghĩa Thái hậu để đối đầu với mình.
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân mềm mại đang quỳ trên đất, nhìn phần cổ trắng nõn lộ ra, chỉ cảm thấy sự tức giận trong lòng lập tức hóa thành sự dịu dàng và thương tiếc.
Rời khỏi bên cạnh mình, nàng sẽ bị người khác lăng nhục, nếu nàng bị lăng nhục mà không có ai bảo vệ, thì phải làm sao?
Nữ nhân này lại khiến trong lòng hắn dâng lên tình yêu vô hạn.
Dẫu phía trước là đường đao lửa, vì hắn, nàng ấy cũng sẵn sàng đồng ý tiến tới.
Như vậy, làm Hoàng đế, hắn thực sự cũng nên làm vài việc để làm vừa lòng Thái hậu và các đại thần.
Sau đó hắn có thể đề nghị cho Âm nhi phục hồi thân phận nữ nhi, đưa nàng vào hậu cung, như vậy không phải có thể cho nàng ở bên cạnh mình lâu dài sao?
Chỉ là, giữa Hoàng đế và phi tần, cuối cùng vẫn không giống như giữa Hoàng đế và thái giám hầu cận, không có gì kí©h thí©ɧ.
Dù Hoàng đế có suy nghĩ thế nào, cuối cùng hắn cũng đã đồng ý.
Phản ứng của Hoàng đế, làm Thiều Âm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thiều Âm đứng dậy, theo Hoàng hậu rời đi.
Trên đường trở về Từ Ninh Cung, Hoàng hậu ngồi trong kiệu, đôi mắt nhìn vào con đường cung đình thẳng tắp nhưng lại vắng lặng.
Gió nhẹ thổi qua gương mặt bình tĩnh của nàng, làm xao động mái tóc nàng.
Dẫu ngồi trong kiệu, nàng vẫn giữ lưng thẳng chưa từng thả lỏng.
Thiều Âm ngước nhìn, chỉ thấy lưng thẳng của nàng, như cái cung căng chưa từng lỏng lẻo.
Dưới chốn cung đình này, tuy có vẻ giàu sang rực rỡ, nhưng phía sau lại là sự cô đơn tràn ngập.
Dưới sự quản thúc của vị Hoàng đế này, trong bối cảnh quyền lực vô lý này, những nữ nhân trong cung càng sống thê lương.
Nàng hiểu tại sao trong hậu cung lại có nữ nhân trở thành đại nữ chủ.
Trong lòng Thiều Âm cũng nảy sinh ý định muốn giúp nữ nhân kia có cuộc đời suôn sẻ hơn.