Phàn Vân Cảnh đỡ trán không nhịn được bật cười.
Tinh Tinh của hắn... Sao lại đáng yêu thế này.
Nếu đối phương đang ở trước mặt mình thì Phàn Vân Cảnh đã đè đầu cậu ra mà xoa rồi. Nhưng thế thì kiểu gì cậu cũng sẽ xù lông, rồi trừng mắt nói "Đừng có sờ đầu tôi!" cho mà xem.
Chỉ tưởng tượng ra thôi nhưng Phàn Vân Cảnh không mềm lòng không được, cố gắng khắc chế bản thân: Chà, ngon quá ta. Tôi vừa từ hội đấu giá về chưa ăn cơm, đói quá đi.
Người nào đó vui vẻ trả lời: Ngon thật mà.
Phàn Vân Cảnh nói thêm: Đúng thế, mà cậu nuôi cá để ăn sao?
Đối phương im lặng vài giây, nói: Không, cá cảnh sao ăn được. Nếu mà nuôi để ăn thì thà tôi làm cái hồ thiệt to rồi thả cá trắm cá chép các thứ cho rồi, ăn ngon hơn nhiều.
Phàn Vân Cảnh biết cậu có ý: Cũng nhất thiết. Thời cổ đại người ta cũng cho rằng tôm hùm đất không ăn được, giờ bị đẩy mạnh tiêu thụ đến nỗi phải nuôi thêm còn gì? Cậu nên thử đi.
Lộ Thiên Tinh:......
Cậu không cãi lại được!
Lộ Thiên Tinh tức giận, gõ muốn nát cái màn hình, rồi lại im lặng xóa hết, gửi vài cái sticker bánh bao: Tôi bị đau dạ dày, không ăn bậy được. Ăn cơm đây, mai gặp.
Sau đó bơ đẹp hắn.
Phàn Vân Cảnh càng đọc càng thấy đáng yêu. Không quan tâm việc đối phương lạnh nhạt với mình, chỉ cần bể cá được giao tới thì em ấy sẽ phải nhắn tin cảm ơn mình thôi.
Lần đầu nắm giữ quyền chủ động, Phàn Vân Cảnh rất thoải mái, không so đo với cậu cá tự ý bỏ trốn nữa. Xác túi văn kiện đến công ty, gọi điện thoại cho thư kí: "Hôm nay bàn giao trang viên, phô tô thêm một bản quy hoạch cho tôi."
Thư kí ghi chép lại, trả lời: "Vâng, tôi sẽ liên lạc với bên kia ngay."
Phàn Vân Cảnh ngắt điện thoại, ném sang một bên, mở túi văn kiện lấy tư liệu ra phê duyệt. Chỗ bất động sản đã kí rồi, khu nghỉ dưỡng sát biển nên mở rộng thêm.
Nước biển chắc sẽ thoải mái hơn...
Phàn Vân Cảnh gõ gõ mặt bàn, đuôi bút làm bằng đá quý màu lam sáng lấp lánh. Hắn dừng tay, theo bản năng nhìn về phía bên phải... Mặt bàn trống rỗng làm ý cười trên mặt hắn dịu xuống, nhưng không sao, hắn có thể chờ.
——
Lộ gia.
Lộ Thiên Tinh bực bội uống hết ba chén canh cá, vì ăn nhiều quá nên phải ngồi nhà xí rất lâu.
Lần thứ 2 từ nhà vệ sinh ra, cậu thấy một đám người khiêng thùng giấy từ trên lầu xuống. Nhìn cậu cười rồi rời đi.
Lộ Thiên Tinh nghệch ra, mình có quen mấy người này đâu... Ai thế? Sao lại ở trong nhà mình?
Lộ Thiên Tinh sửng sốt 2 giây, quay đầu nhìn Tiền Lãng cũng đi từ trên lầu xuống: "Có chuyện gì thế? Ai vậy?"
"Hả? À" Tiền Lãng vừa đi vừa giải thích: "Giao bể cá đấy. Cậu cũng nhanh nhỉ, vừa nói mua bể cá mà chưa tới 2 tiếng đã có rồi. Còn mua loại lớn thế nữa, hết mấy tiền vậy?"
Lộ Thiên Tinh có linh cảm xấu: "Tôi có mua đâu. Ai bảo tôi mua?"
Tiền Lãng cũng sửng sốt: "Ừm, bọn họ còn nói đã thanh toán rồi, chỉ tới lắp thôi... Hay là nhầm nhà? Không đúng, họ chỉ rõ tên tôi mà, tôi có nghe lộn đâu."
Lộ Thiên Tinh lập tức hiểu ra —— chắc chắn là Phàn Vân Cảnh! Ngoại trừ Tiền Lãng biết mình định mua bể cá thì chỉ có hắn. Định tìm cớ mời khách để bù lại vụ quần áo, giờ người này tặng luôn cái bể cá!
Tưởng có tiền là ngon à!
Lộ Thiên Tinh nghiến răng, nén giận nói với Tiền Lãng: "Tôi biết rồi, tôi đi xem bể cá đây."
"Có chuyện gì thế?" Tiền Lãng không yên tâm nhìn cậu đi lên lầu: "Trong phòng tập ấy, bể lớn quá nên chỉ để được ở đấy thôi."
"Không có gì đâu." Lộ Thiên Tinh đi tới phòng tập, vừa đẩy cửa ra đã hết hồn —— cái bể này thật sự rất lớn, hèn gì Tiền Lãng bảo phải để ở đây.
Chắc là nhiều tiền lắm...
Lộ Thiên Tinh lấy điện thoại ra, gửi cho ai đó một bức ảnh: Phàn tổng nhanh tay quá, bao nhiêu tiền tôi chuyển cho anh. Đừng nói không, tôi chặn đấy.
Phàn Vân Cảnh trả lời: Sao thế? Không hài lòng sao?
Lộ Thiên Tinh: Rất hài lòng, nhưng tôi cảm thấy mình không nên nhận miễn phí.
Phàn Vân Cảnh: Thầy Lộ mời tôi ăn cơm cảm ơn cũng được mà. Chỉ là một cái bể cái thôi.
Lộ Thiên Tinh: Ăn cơm là để cảm ơn lời khuyên của Phàn tổng, không liên quan tới bể cá.
Phàn Vân Cảnh: Vậy thầy Lộ có thể mời tôi ăn hai bữa nè.
Lộ Thiên Tinh:......
Anh ta dám bẻ lái sang ăn cơm!
Lộ Thiên Tinh không nói nữa, chuyển tiền cho hắn. Nhưng hắn không nhận, nghĩ thầm chắc là nên chặn luôn. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hết cách, cắn răng nói: Hai bữa thì hai bữa!
Phàn Vân Cảnh cười khẽ trả lời: Thầy Lộ thật hào phóng, ngày mai gặp lại.
Lộ Thiên Tinh không trả lời nữa, thậm chí vừa nhắn xong đã hối hận. Thà đưa tiền còn hơn.
Nhưng đối với Phàn Vân Cảnh thì bữa cơm này còn có giá trị hơn mấy đồng tiền kia nhiều. Hắn đâu thiếu tiền, nhưng thiếu quan hệ tốt.
Lộ Thiên Tinh im lặng, ra khỏi phòng tập gọi với xuống lầu dưới: "Tiền Lãng!"
"Sao thế!" Tiền Lãng nhảy dựng khỏi sô pha, cứng ngắc chạy như bay: "Biết lí do chưa? Ai hào phóng tặng cho cậu một bể cá lớn thế."
"Phàn Vân Cảnh." Lộ Thiên Tinh dựa vào lan can, nhíu mày nói: "Anh ta muốn móc nối với tôi."
"Lời đồn trong Tân Tinh Tú là thật?"
Tiền Lãng sờ cằm nói: "Trước kia có người nói Phàn Vân Cảnh đột nhiên đầu tư vào Tân Tinh Tú vì muốn mở rộng sang lĩnh vực giải trí truyền thông. Hơn nữa có người còn suy đoán hắn mở công ty mới nên cần nghệ sĩ, ký hợp đồng với học viên dự thi, muốn hốt luôn cả ban giám khảo nữa."
Chuyện này Lộ Thiên Tinh cũng nghe nói qua. Nhưng: "Không đến mức tổng giám đốc tự mình đi ký hợp đồng đấy chứ? Không giống tính Phàn Vân Cảnh chút nào."
Tiền Lãng hỏi lại: "Nếu anh ta mời cậu vào công ty thì cậu có đồng ý không?"
"Không." Phòng làm việc tư nhân cũng mở rồi, sao có thể tự ý kí hợp đồng với công ty khác được. Lộ Thiên Tinh lại nói: "Nhưng nghệ sĩ trong giới giải trí nhiều vô kể, không nhất thiết phải cứ nhắm vào tôi."
"Đúng là nhiều thật, nhưng thật sự nổi tiếng thì chỉ có vài người thôi. Tài năng của cậu được cả nước công nhận, đặc biệt là cậu mở văn phòng tư nhân chứ không trực thuộc công ty nào. Người như cậu mới hiếm thấy đấy, Phàn Vân Cảnh là mắt nhìn cao mới nhìn trúng cậu đấy."
Tiền Lãng bình luận: "Nếu tôi là Phàn Vân Cảnh thì cũng sẽ mời cậu vào thôi."
"Thật á?" Lộ Thiên Tinh nghi ngờ.
"Chẳng lẽ vì thích cậu à?" Tiền Lãng không thương tiếc đả kích: "Tắm rửa ngủ đi."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Ừ.
Cũng đúng.
Nghe Tiền Lãng phân tích, hôm sau gặp mặt đối phương Lộ Thiên Tinh hoàn toàn bình tĩnh, sau khi ngồi xuống, đẩy thực đơn về phía hắn, nói: "Anh gọi món đi."
Phàn Vân Cảnh cũng không khách sáo, gọi năm món theo khẩu vị hai người, sau đó nhìn món canh, đột nhiên nhớ tới gì đó, nhếch miệng nói: "Hôm đấy canh cá của thầy Lộ nhìn không tệ, chúng ta gọi canh cá nha?"
Lộ Thiên Tinh không ý kiến, "Được."
Gọi món xong, Phàn Vân Cảnh đặt thực đơn định nói gì đó, nhưng vừa thấy người đối diện cầm ly tràn rũ mắt, cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nghĩ rằng Lộ Thiên Tinh tức giận, hỏi: "Thầy Lộ thấy bể cá ra sao?"
Lộ Thiên Tinh nói: "Cũng được, vài ngày nữa sẽ bơm nước trang trí."
Có vẻ như không ghét. Phàn Vân Cảnh trầm ngâm, lại hỏi: "Thầy Lộ đã đọc kịch bản mới chưa? Sẽ có tái đấu cộng thêm vài trò chơi nhỏ đấy."
Lộ Thiên Tinh gật đầu: "Nghe trợ lý nói qua rồi, khá ổn."
Phàn Vân Cảnh tìm đề tài, Lộ Thiên Tinh trả lời, hắn cố ý chọc ghẹo cậu một chút nhưng người kia lại tỏ ra thản nhiên, cứ như là đang bàn bạc kí hợp đồng với đối tác.
Phàn Vân Cảnh cảm thấy hắn sai ở đâu rồi, nhưng tìm mãi không ra. Thế là một bữa ăn không ngon miệng trôi qua, Phàn Vân Cảnh vừa định đưa đối phương về nhà thì trợ lý độ nhiên gõ cửa nói nhỏ: "Thường Nhã bỏ trốn rồi ạ."
Không ngờ Thường Nhã lại to gan vậy, cô tự tạo vết thương cho mình, lừa y tá đến băng bó. Vì phải cởϊ qυầи áo nên vệ sĩ không ở lại phòng bệnh, đợi y tá đi cũng không phát hiện ra gì.
Cho đến khi y tá bị đánh ngất tỉnh dậy phát hiện ra mình bị bệnh nhân tráo áo quần, hét lớn lao ra khỏi phòng, vệ sĩ bên ngoài mới biết được cô ta đã hóa trang thành y tá trốn thoát.
Phàn Vân Cảnh bình thản nghe trợ lý thuật lại mọi chuyện, lại hỏi: "Tìm ra chưa? Hiện tại đang ở đâu?"
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Qua camera thấy cô ta đi theo một người đội mũ, sau đó rời khỏi bệnh viện thì mất tích."
Nghĩa là không tìm được.
Phàn Vân Cảnh không muốn nổi giận trước mặt Lộ Thiên Tinh, trầm giọng nói: "Đi ra ngoài!"
Trợ lý yên lặng rời khỏi phòng.
Phàn Vân Cảnh hít sâu, cố nén giận giữ, xoay người nói với Lộ Thiên Tinh: "Tôi đưa cậu về nhà."
"Phàn tổng có việc thì cứ đi trước đi." Tuy không rõ nhưng Lộ Thiên Tinh vẫn nghe được vài chữ, có thể đoán được nữ chính bỏ trốn —— cậu biết ngay mà, nữ chính làm gì có chuyện ngồi yên chờ chết, bỏ trốn là chuyện nhỏ thôi. Xong rồi kiểu gì cũng có nam phụ đứng ra giúp đỡ, nữ chính cảm động đội nón xanh cho nam phụ.
Lộ Thiên Tinh nhịn không được nhìn đầu Phàn Vân Cảnh, đồng tình nói: "Đừng giận, có gì từ từ rồi tính."
Tác giả có lời muốn nói: Lộ Thiên Tinh: Chà đầu thảo nguyên xanh mướt.