"Dậy rồi?"
Âm thanh trầm thấp của nam nhân vang lên. Lộ Thiên Tinh chớp chớp mắt, miễn cưỡng lần mò hình dáng của hắn trong bóng tối. Hắn có vẻ như đang cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh giờ đây mang theo một chút chiếm đoạt, như con sói đang ngồi trong đêm đen rình mồi, tràn ngập nguy hiểm.
Lộ Thiên Tinh ngơ ngẩn ừ một tiếng, nhìn hắn 2 giây mới bất chợt phát hiện.. Tư thế đối diện của bọn họ.. Lộ Thiên Tinh hoàn hồn, nhanh chóng xoay người ngồi dậy: "Xin lỗi tôi ngủ quên...... Tư thế ngủ tôi tệ lắm à?"
"Không sao." Tiếng của Phàn Vân Cảnh trong bóng tối nghe rất rõ, mang theo ám ách hiếm thấy, từ tính dễ nghe.
Nguyên chủ âm khống nổi hứng lên rồi. Lộ Thiên Tinh sờ sờ vành tai, nhớ tới cái gì liền nhíu mày nói: "Chân anh tê rồi phải không? Xin lỗi... Vậy để tôi bóp cho anh nha?"
Phàn Vân Cảnh im lặng một hồi lâu, sau đó mới phun ra hai chữ: "Không cần."
Lộ Thiên Tinh nhạy cảm nhận thấy được đối phương có vẻ như không vui.. Mà cũng kệ, ai bị kê đầu gối đến tê cả chân mà chả bực, hắn cũng thế thôi. Vậy nên Lộ Thiên Tinh rất ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, Phàn Vân Cảnh lại lần nữa mở miệng: "Che mắt lại."
"Hả?" Lộ Thiên Tinh nghi hoặc che mắt mình lại, xuyên qua khe hở giữa ngón tay có thể thấy được ánh sáng chói lòa đột ngột chiếu vào. Nam nhân đứng thẳng phía đằng kia quay đầu nhìn qua, đôi mắt đen âm trầm pha chút màu sáng của ánh đèn, rất nhanh phát hiện ra cậu nhìn lén: "Mắt ổn chưa?"
"Hơi chói." Lộ Thiên Tinh buông tay, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ thắp sáng con đường vào buổi tối, ảo não nói: "Tôi ngủ lâu thật."
Phàn Vân Cảnh hỏi: "Đầu có choáng không?"
Lộ Thiên Tinh xoa xoa ấn đường: "Một chút, chắc là do ngủ lâu quá."
Phàn Vân Cảnh nhíu mày: "Do tụt huyết áp đấy. Ăn cơm trước đi."
Lộ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, thật vậy. Cứ nghĩ đi ăn với Phàn Vân Cảnh, ai ngờ mình lại ngủ thẳng cẳng đến nỗi đói tụt cả huyết áp —— suýt giẫm phải vết xe đổ của hôm qua. Cậu lại xoa xoa ấn đường, đi theo xuống xe vào nhà hàng.
Bây giờ đã khá khuya rồi, trong nhà hàng rất yên tĩnh. Lộ Thiên Tinh đội mũ lưỡi trai điệu thấp nép vào Phàn Vân Cảnh. Có lẽ thời gian hẹn trước bị lỡ quá lâu nên thức ăn rất nhanh đã được đưa lên bàn.
Phàn Vân Cảnh đẩy chè hạt sen nấm tuyết tới, bảo: "Ngọt."
Lộ Thiên Tinh cũng không khách sáo, lấy thìa sứ múc một chút lên nếm thử, đúng là ngọt thật, không những làm ấm dạ dày mà nhanh chóng bổ sung lượng đường. Cậu rất thỏa mãn, cong mặt nói: "Cảm ơn."
Phàn Vân Cảnh ngơ ngẩn nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, nói: "Vân Mộng Lâu có rất nhiều đồ ngọt, thầy Lộ thích ăn gì cứ gọi."
Lộ Thiên Tinh cho rằng hắn khách sáo, chỉ vùi đầu ăn canh. Cậu đói bụng thật đó, vì đề phòng bản thân đói đến sức cùng lực kiệt rồi về nhà bị quản gia phát hiện, cậu cần phải ăn thật nhiêu cho phục hồi thể lực.
Phàn Vân Cảnh cũng lo mình nói chuyện trong lúc cậu ăn sẽ làm cậu khó chịu đến nỗi tụt huyết áp, nên cũng im lặng mà ăn cơm.
Một bữa cơm trôi qua rất nhanh, đặc biệt là khi cả hai không nói một câu cũng chả uống hớp rượu nào. 10 phút sau thì lần lượt buông đũa tỏ vẻ mình ăn no rồi.
Phàn Vân Cảnh chủ động nói: "Hôm nay làm việc mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ sớm, mai còn tiếp tục lên sóng."
Lộ Thiên Tinh gật gật đầu: "Ừ...... Cảm ơn vì bữa ăn, làm anh lỡ mất nhiều thời gian rồi."
Phàn Vân Cảnh nói: "Không sao, cũng là tôi mời khách mà, phải có thành ý chứ."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy trong lòng khó có chút ngượng ngùng: "Phàn tổng không làm sai nên không cần xin lỗi, chỉ tại tính tôi không tốt nên giận cá chém thớt Phàn tổng, xin lỗi."
Phàn Vân Cảnh dịu dàng đứng dậy nói: "Mặc kệ ai đúng ai sai, bữa cơm đêm nay coi như là một khởi đầu mới." Nói, hắn vươn tay: "Xin chào, tôi là Phàn Vân Cảnh."
Lộ Thiên Tinh đứng dậy theo, cũng vươn tay nói: "Xin chào, tôi là Lộ Thiên Tinh."
Một lần nữa mơ hồ trở thành bạn với nam chính —— làm Lộ Thiên Tinh về đến nhà liền hối hận.
Cậu rõ ràng không tham gia vào chuyện gì của vai chính, càng không nghĩ bọn họ từng tiếp xúc, cục não nó nghĩ gì mà tự dưng bắt tay giảng hòa vậy!!
Lộ Thiên Tinh càng nghĩ càng hối hận, hận không thể quay về quá khứ tát mình tới chết luôn. Cậu đáng lẽ không nên bắt tay giảng hòa... Không nên đi ăn cơm.. Không nên tham gia vào chương trình nam chính đầu tư!
Rõ ràng trong cốt truyện không đề cập đến việc nam chính đầu tư và trở thành giám khảo khách mời, rồi rối tung lên như thế này đâu!
Lộ Thiên Tinh nghi ngờ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách quăng chuyện này ra sau đầu —— hiệu ứng bươm bướm. Từ khi cậu từ chối nữ chính, diễn biến kịch tình không còn giống như cốt truyện nữa. Dựa theo phát triển của cốt truyện, nguyện chủ thích nữ chính, nguyện che mưa chắn gió cho cô, trở thành bàn tay vàng sáng rực rỡ nhất của cô trong Tân Tinh Tú.
Nhưng giờ thì khác. Cậu từ chối nữ chính, tương đương với việc cô ta mất đi một lớp giáp, dưới tình hình này thì cốt truyện sẽ bẻ lái mang nam chính tới làm bàn tay vàng của nữ chính.
Cho nên...... tại sao nam chính lại từ chối nữ chính!!
Loạn hết rồi.
Mu bàn tay của Lộ Thiên Tinh che khuất đôi mắt, thở dài. Cậu đã tính trước mọi việc rồi, hệ thống có cốt truyện để cậu tham khảo cũng nhiều chứ ít gì, đéo gì cũng phải tới tay ông.
Kể cả giá trị thù hận.
Từ xuyên thư đến bây giờ đã qua 22 ngày, nhưng giá trị thù hận Lộ Thiên Tinh thu được chỉ ổn định ở mức 300, cách mục tiêu nhiệm vụ hai hàng đơn vị nữa. Hơn nữa nhiệm vụ đéo gì chỉ thấy toàn lừa tình, tới ngày cuối cùng mà giữ giá trị thù hận ở mức 30 000 thì mới coi là thành công, giờ thiếu sống thiếu chết kiếm thêm chút ít thôi mà còn chả nhằm nhò gì.
Thiệt là.. Càng nghĩ càng thấy lừa tình vcl.
Lộ Thiên Tinh bực bội nhắm mắt lại, xào đi xào lại vài chiêu hút anti rồi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức hình người · Tiền Lãng tự động online, gõ cửa nói: "Lộ Thiên Tinh! Lộ Tiểu Tinh! Lộ Tinh Tinh! Rời giường rời giường rời giường!"
Lộ Thiên Tinh mở cửa, khó chịu hét lên: "Câm miệng!"
"Không được, dậy ăn cơm, 8 giờ Tân Tinh Tú kỳ 2 lên sóng rồi. Mà tôi còn chưa hỏi tội cậu hôm qua tại sao về trễ nữa kìa. Ăn một bữa cơm mà lâu thế à? Hay đi Jurassic Park ăn khủng long? Đừng có láo, có cần tôi lấy gương cho mà soi cái mặt không?"
Lộ Thiên Tinh vừa thay quần áo vừa chịu mẹ già mắng mỏ, cho đến khi ăn sáng nhét kín miệng anh bằng bánh mì mới yên tĩnh được, im lặng ăn cơm.
Tiền Lãng nhận thấy tâm trạng cậu không tốt, nhíu mày nói: "Phàn tổng có chuyện gì à?" Anh nhìn đi nhìn lại Lộ Thiên Tinh, không phát hiện ra vết thương hay thứ gì đáng nghi cả.
Lộ Thiên Tinh thoáng thấy ánh mắt đáng khinh của anh, miệng giật giật, lạnh lùng nói: "Tụt huyết áp mệt, nhìn gì mà nhìn!"
Tiền Lãng lập tức ngừng nghi ngờ, nghiêm túc nói: "Khó chịu lắm sao? Tôi lấy thuốc nha?"
Quản gia cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Hay là gọi bác sĩ đến, bác sĩ tư nhân không tốn thời gian lắm đâu."
Lộ Thiên Tinh từ chối: "Không cần ạ, chắc là do dậy sớm thôi, cháu ăn một chút là được."
Thấy thái độ cậu kiên quyết, quản gia cũng không nói nhiều, chỉ là đứng bên cạnh giám sát cậu ăn cơm. Tiền Lãng đề nghị: "Chút nữa tôi để đồ ngọt trong ba lô, hoặc là bảo Lưu Vân Trường chuẩn bị sẵn chút điểm tâm trong phòng nghỉ nha."
Lộ Thiên Tinh gật gật đầu, quản gia xung phong nhận việc đi chuẩn bị đồ ngọt.
Sau khi ăn cơm xong và rời khỏi biệt thự, Tiền Lãng ôm ba lô trong ngực, cảm khái nói: "Lâu lắm rồi mới có cảm giác chạy show đôn đáo thế này."
Lộ Thiên Tinh nghĩ lại giá trị thù hận của mình, nhắc nhở nói: "Cứ tận hưởng đi, sau này chạy còn mệt hơn."
Tiền Lãng vô cùng khϊếp sợ, tự hào nói: "Cậu định tham gia vào chương trình khác nữa á? Quào, tự dưng siêng thế làm tôi lạ quá đi thôi!"
Khóe miệng Lộ Thiên Tinh giật giật, mặc kệ hắn.
Hôm nay cũng bắt đầu phát sóng từ lúc vào cửa. Nhờ tuyên truyền khoản đăng ký không cắt cảnh không quảng cáo, số khán giả đến trường quay xem lẫn số khán giả xem trực tiếp đều tăng, nghe nói vé vào trường quay bán hết sạch.
Fan Lộ Thiên Tinh ngồi túc trực từ sớm, gào thét muốn xem Tinh Tinh.
Khi xe đến nơi, Lộ Thiên Tinh như thường lệ mang thường phục đội mũ bóng chày trà trộn vào dàn staff, nếu không phải có fan nhận ra mặt Tiền Lãng thì suýt nữa bỏ qua nam thần của mình rồi. Hôm nay cậu kéo vành mũ xuống rất thấp, không thấy rõ mặt, trợ lý riêng cũng không đuổi theo đút đồ ngọt nữa.
Các fan vừa mới tiếc Tinh Tinh không bán manh vì biết có cam ẩn rồi không, liền thấy lúc Lộ Thiên Tinh rẽ vào, mũ đột nhiên bị nhân viên khiêng giá móc đi, lộ ra khuôn mặt hoảng loạn đang ngậm kẹo của cậu.
Chị em im lặng.
"Ha ha ha ha ha ha ha."
"Đcm em xin lỗi Tinh Tinh a ha ha ha ha ha ha."
"Vl sao mấy người lại cứ vô tình trêu Tinh Tinh thế ha ha ha."
"Đúng rồi, mấy người dám cười Tinh Tinh, làm tui phải ha ha ha ha."
Ngay cả Tiền Lãng cũng vừa cười vừa lấy lại mũ cho Lộ Thiên Tinh, suýt cười văng nước mắt.
Lộ Thiên Tinh tỉnh bơ đội mũ lại, lần nữa cảm thấy cái số mình nhọ đến bao nhiêu! Đm!