Chương 4

Muốn lau tiểu bức phải nâng dươиɠ ѵậŧ lên, Ngu Tần cầm dươиɠ ѵậŧ lên, qυầи ɭóŧ không có gì chống đỡ lập tức theo đôi chân trắng nõn mềm mại rớt vào đống quần áo ở mu bàn chân.

Cậu vẫn là quá ngu ngốc, Ngu Tần nhìn qυầи ɭóŧ trơn trượt, bực bội mím môi.

Cậu cầm dươиɠ ѵậŧ của mình rồi lau sạch âʍ ɦộ nhỏ, thật ra cậu không thể nhìn thấy nhiều, chỉ có thể thấy được phía trước của tiểu bức, nhưng cậu có thể lau nó cẩn thận hơn khi nhìn thấy nó. Bây giờ cậu không dám chạm vào bên trong vì sợ không khống chế được bản thân lại chảy nước, vì vậy chỉ dám lau một vòng bên ngoài.

Sau khi thu dọn tốt, Ngu Tần mặc lại quần áo rồi bước ra khỏi phòng.

Cậu đi về phía bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, có ba vòi nước, cái ở giữa đã có người dùng, Ngu Tần chỉ có thể đi đến một trong hai bên, cậu mở vòi nước ra, dòng nước mang theo nhiệt độ mùa hè rửa sạch năm ngón tay xanh miết, nam sinh bên cạnh liếc nhìn cậu như một vật xúi quẩy rồi đi sang bên kia.

Đôi mắt phản chiếu mọi thứ, nam sinh kia rửa thêm hai lần rồi rời đi.

Cậu rửa sạch từng ngón tay một, dòng nước chảy xuống không ngừng, Ngu Tần chậm rãi ngước mắt lên nhìn gương trước mặt, cậu ở trong gương có mái tóc dài lộn xộn che khuất mặt, cặp kính đen vô hồn, thắt lưng quần thì lỏng lẻo bên hông, đáy quần không thể nhấc lên nổi, chỉ có thể kéo giữa đùi cộng thêm áo khoác đồng phục che mông, dường như cả phần thân trên dài ra và phần dưới ngắn, vì che ngực mà cậu còn khom lưng xuống, mặc kệ nhìn thế nào đều giống như một con chuột đen âm u.

Làm sao có người muốn quen biết người như cậu chứ? Đến gần cậu cũng cảm thấy ghê tởm là chuyện dễ hiểu thôi.

Nhưng mà Nghiêm Thù, cậu nhớ tới thiếu niên tươi đẹp như xuân kia, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

Làm thế nào cậu mới có thể đến gần anh?

-

“Nghiêm Thù, chơi bóng không?” Người đi tới đeo băng đô thể thao màu đỏ trên trán, xương mày rõ ràng, đúng là Bùi Duyên, nửa tay áo của đồng phục nóng đến mức làm anh ta phải kéo lên tận vai, lộ ra cơ bắp căng phồng của cánh tay, anh ta đang cầm một quả bóng rổ trong tay, nửa dựa vào bàn, chào hỏi Nghiêm Thù.

“Anh Bùi đừng quên hôm nay đánh nhau với đám cháu lớp ba.” Tiểu đệ Lưu Kỳ đi theo phía sau nói.

“Nhớ kỹ, đừng kéo chân sau của ông đây là được.” Lần trước đám người lớp ba kia dám đoạt sân bóng rổ với bọn họ, ỷ vào việc bọn họ không dám ra tay vì ngày hôm đó có giáo viên.

Nghĩ tới việc này, một tia tức giận lướt qua đáy mắt Bùi Duyên, năm ngón tay bóp sau cổ Lưu Kỳ vỗ vỗ.

Người Lưu Kỳ run lên, cậu ta cười nịnh nọt: “Chắc chắn sẽ không.”

“Đừng gây chuyện.” Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, lông mày Nghiêm Thù khẽ cau lại, anh vừa nhắc nhở vừa lấy băng đô trên bàn ra đeo vào.

“Được.” Bùi Duyên kéo dài âm thanh, nhíu mày kiếm, không để bụng cười nói: “Chơi bóng thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, ở trường học chúng ta là những người văn minh.”

“Đúng vậy, anh Bùi hôm nay chỉ nói chuyện văn minh.” Lưu Kỳ lập tức phụ họa. Có điều ra khỏi trường học thì không phải.

“Đi thôi.” Nghiêm Thù liếc nhìn Bùi Duyên, cài cúc áo ở cổ tay rồi đi ra ngoài.

Bùi Duyên lập tức đi theo, đặt tay lên vai Nghiêm Thù, giống như anh em tốt thì thầm vào tai anh: “Gần đây tôi mới có được một số thứ tốt, cuối tuần này tôi mang đến cho cậu?”

“Thứ gì? Mô hình?”

Bùi Duyên chậc một tiếng, tự tin nói: “Tốt hơn cái kia, chắc chắn không lỗ, cậu nói có được hay không?”