Chương 23

Tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, Ngu Tần giãy giụa trong chăn bông giống như một cái kén một lúc lâu vẫn không rút ra được nửa cánh tay, bắp đùi dưới thân ướŧ áŧ, theo động tác ma xát càng thêm rõ ràng. Cậu bĩu môi, cam chịu xoay người sang một bên, không ngờ tới lúc cơ thể xoay nửa vòng thì chăn bông quấn quanh người trải ra. Cậu nhìn chăn bông trải ra một góc kia, mắt sáng lên, lộc cộc từ giữa giường sang bên kia, trong lòng lại ảo não vì bản thân có thể ngu ngốc đến mức độ này đối với một việc đơn giản như vậy.

Chiếc chăn trải ra giống như cuộn sushi và tán loạn trên giường, cậu chuẩn bị đứng dậy xuống thì dừng lại động tác. Nghiêm Thù bảo cậu ngoan ngoãn ngốc tại đây, có phải cậu không nên rời giường không? Cậu nhìn phòng tắm qua cánh cửa kính mờ, đôi mắt hiện lên rối rắm và do dự.

Dâʍ ŧᏂủy̠, nước miếng dính trên bắp đùi Ngu Tần khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài trở nên lạnh và dính, lạnh đến mức cơ thể Ngu Tần run lên, cậu ôm lấy chân, mím môi tự khích lệ trong lòng, trong trường hợp này cậu nên tắm rửa chứ nhỉ?

Có lý do cho mình xong, Ngu Tần mới dám xuống giường, cậu đi chân trần đến cửa phòng tắm, gõ cửa, ba tiếng trôi qua không ai trả lời. Thanh âm không nhỏ, chẳng lẽ Nghiêm Thù không nghe thấy sao? Vậy cậu có thể đi vào không?

Cậu nắm lấy then cửa, thật lâu không nhúc nhích, sau lúc lâu cậu lại gõ thêm ba tiếng nữa, vẫn không có ai đáp lại, chỉ có tiếng nước càng lúc càng lớn.

Ngu Tần do dự trong lòng, siết chặt tay nắm, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần mới mở cửa. Cậu chỉ muốn tắm rửa, Nghiêm Thù hẳn là sẽ không trách cậu đâu.

Cửa không có khóa, hơi nước mênh mông bên trong, Nghiêm Thù không cởϊ qυầи áo, áo sơ mi và quần tây ướt đẫm dính vào người anh, anh đứng dưới vòi hoa sen nghiêng người với Ngu Tần, lông mi hạ xuống, hai mắt khép hờ, trong tay đang loát dươиɠ ѵậŧ, thời gian trôi qua lâu như vậy mà dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn thô to như lúc nãy, giống như hoàn toàn chưa phát tiết được.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Nghiêm Thù mới nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt sương mù ban đầu trở nên sắc bén sâu thẳm.

Động tác trong tay không dừng lại, giọng nói khàn khàn mang theo du͙© vọиɠ: “Vào đây làm gì?”

Bị ánh mắt sắc bén của Nghiêm Thù quét qua, trái tim Ngu Tần run rẩy, sợ hãi run lên, ánh mắt đung đưa nhưng thoạt nhìn bình tĩnh: “Tôi muốn tắm.” Cậu vội vàng chỉ vào bắp đùi mình giải thích với Nghiêm Thù: “Chân không thoải mái.” Dưới ánh mắt dò xét của Nghiêm Thù, giọng nói càng lúc càng nhỏ như là chột dạ.

Nghiêm Thù nghe Ngu Tần nói nhìn về phía chân cậu, ánh mắt lại càng tối giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, áo sơ mi che đi bắp đùi, anh tất nhiên biết bên trong nó tuyệt vời như thế nào.

“Đóng cửa.” Giọng nói khàn khàn như mang theo hơi nước ướt nóng.

“Ồ.” Ngu Tần đáp, nhưng cậu không đoán được ý của anh, Nghiêm Thù có cho cậu vào hay không?

Có lẽ thấy Ngu Tần đã lâu không nhúc nhích, Nghiêm Thù đang tắm dưới vòi hoa sen lại nhìn Ngu Tần nói: “Không phải muốn tắm sao?”

Lúc này Ngu Tần đã hiểu, cậu đóng cửa bước vào phòng tắm, cậu đứng ở cửa không dám nhúc nhích.

Rất khó để nói vì sao nhưng Ngu Tần không dám di chuyển, cho dù Nghiêm Thù rõ ràng cách cậu hai bước rất xa.

Hơi nước bốc hơi trong phòng tắm nhỏ hẹp dính lên cơ thể Ngu Tần, oi bức, Ngu Tần cúi đầu không dám nhìn Nghiêm Thù, ngón chân túm lấy sàn nhà, hai tay bối rối chắp sau lưng, véo nếp gấp ở phía sau lưng, cậu giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên dạy bảo.

Ánh mắt Nghiêm Thù cứ nhìn chằm chằm vào Ngu Tần ở cửa, trên tay loát dươиɠ ѵậŧ, không biết đang nghĩ gì.