Chương 1

“Yến Ninh, em hạ tiện đến như vậy sao.”

Yến Ninh mới từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, liền đối diện với ánh mắt chế nhạo lạnh như băng của người đàn ông trước mắt.

Tầm mắt người đàn ông liếc nhìn Yến Ninh từ trên xuống dưới, bình tĩnh mà xem xét, thân thể Yến Ninh rất đẹp, nơi nên đẫy đà sẽ đẫy đà, đường cong cơ bắp xinh đẹp, trên làn da trắng nõn như ngọc phiếm hồng, che ở dưới mấy khối lụa đen như có như không, càng thêm câu người.

Nhưng Thẩm Minh Đình nhìn cậu dùng khuôn mặt giống hệt với người trong lòng hắn làm ra biểu cảm quyến rũ người khác chợt cảm thấy chán ghét, không nhìn Yến Ninh trên giường thêm nữa mà đóng cửa rời đi.

Yến Ninh vẫn không thể hiểu rõ tình huống hiện tại, rõ ràng là mình đã chết rồi mà, chết trong một lần cứu người, nhưng vì sao bây giờ mình lại giống như đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ vậy?

Gió điều hòa thổi tới, Yến Ninh run lên, cúi đầu nhìn quần áo mình mặc trên người, thậm chí không thể gọi là quần áo nữa, rồi đi xuống giường đóng cửa phòng trước.

Yến Ninh nhìn xung quanh, phát hiện ra một chiếc điện thoại từ trên tủ đầu giường, thử dùng vân tay mở khóa, mở ra.

Yến Ninh nhìn tay mình, trên ngón trỏ tay phải có một vết sẹo nhạt, là khi còn bé không cẩn thận bị thương rồi để lại sẹo, đúng là tay của cậu rồi, nhưng vì sao có thể mở khoá chiếc điện thoại không thuộc về cậu này vậy?

Yến Ninh mở wechat ra, nhìn tên bạn bè trên đó, không có một ai là người cậu quen cả, nhưng có mấy cái tên quen thuộc, lại làm cho Yến Ninh nhớ tới một quyển tiểu thuyết mà cậu từng xem hai ngày trước.

Tiểu thuyết xoay quanh câu chuyện nhân vật chính thụ vạn người mê tên Yến Thanh, truyện kể về mối tình có yêu có hận giữa ba nhân vật chính công và y, vốn tưởng rằng chỉ là một câu chuyện tầm thường, kết quả cuối cùng lại bất ngờ, Yến Thanh không ở bên cạnh ai cả, mà chuyên tâm vào sự nghiệp.

Yến Ninh xem quyển tiểu thuyết này là bởi vì bên trong có một pháo hôi cùng tên với cậu.

“Yến Ninh” trong sách là con riêng của nhà họ Yến, ỷ vào dáng vẻ có vài phần giống với Yến Thanh, đồng thời làm thế thân cho ba nhân vật công, sau đó ỷ vào vài phần sủng ái giả dối, dã tâm bành trướng mà tự tìm đường chết.

Yến Ninh không có ấn tượng sâu sắc gì về tác phẩm này, dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi, nhưng bây giờ mình giống như biến thành Yến Ninh trong sách, chuyện lại bắt đầu không ổn rồi.

Lúc mất đi hơi thở trong nước, cảm giác đầu tiên của Yến Ninh chính là được giải thoát, cậu cũng không vi phạm nguyện vọng của ba, chủ động đi tìm cái chết, hy sinh sau khi cứu người, coi như đã làm một chuyện tốt.

Nhưng bây giờ, sau khi được sống lại một lần nữa, chẳng lẽ trở thành sự thật chính là ba mẹ không hy vọng cậu chết sao?

Nhìn thiếu niên trong gương, Yến Ninh đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, vẫn giống cậu trước đây, nốt ruồi đỏ trên chuỗi xương nữa, không sai một vị trí nào.

Yến Ninh kéo cái qυầи ɭóŧ dạng vải dưới thân lên, ngón tay dò xét xuống dưới thân, quả nhiên chạm vào một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© khác bên dưới nữa.

Yến Ninh xác định, đây chính là thân thể của cậu, nhưng vì sao Thẩm Minh Đình nhìn thấy mặt mình cũng không hoài nghi mình không phải là "Yến Ninh" ban đầu?