Mũi chó à?
Chu Húc liếʍ khóe miệng: "Nói thật đi! Ăn cái gì ngon lắm à?"
Cố Đường nheo mắt, lấy ra một túi thức ăn nhỏ đưa cho cậu ta: “Tớ có để lại cho cậu này.”
Anh em tốt, chính là muốn chia sẻ cùng nhau.
Chúc Húc bật khóc: "Cảm động!!!"
Cố Đường nhìn trên giường, không biết Tống Thần đã đi đâu, chỉ có Tạ Thiển là người duy nhất ngồi trên giường xem nhạc phổ.
Cậu bước tới và hỏi Tạ Thiển có muốn ăn chút bữa khuya hay không.
Tạ Thiển có ngoại hình đẹp trai, tính tình hiền lành, nhưng luôn có cảm giác xa cách ngàn dặm đối với người khác.
Điều này khác với sự lạnh lùng của Cố Khải Niên, Cố Khải Niên giống như một lưỡi dao băng, bề ngoài cậu ấy từ chối một cách rõ ràng, nhưng thực tế lại rất mềm lòng, Tạ Thiển lại khác, bề ngoài trông rất lịch sự, nhưng thực chất rất lạnh lùng và cứng rắn.
Tạ Thiển nhướng mi, trên mặt mang theo nụ cười vô cảm, đáp: "Khách khí, mọi người cứ ăn đi."
"Vậy thì tất cả là của tớ! Nó ngon quá oooooooo..."
Chu Húc vội vàng đi tới, thô bạo ăn hết phần thức ăn Cố Đường mang đến cho Tạ Thiển.
Vừa ăn vừa nói: "Cố Khải Niên là người tốt, cậu ấy còn mang đồ ăn cho cậu, ngày mai cậu ấy có mang lên cho cậu nữa không?"
Cố Đường lắc đầu: “Không.”
Cậu nói với chú quản gia không cần vất vả chạy đường xa như vậy.
Chu Húc có chút thất vọng, nhưng lại rất vui mừng cho rằng bạn cùng phòng của mình không bị bắt nạt.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, điện thoại Cố Đường sáng lên.
Nhận được một tin nhắn từ Cố tiểu thiếu gia.
Niên Niên: [ngủ sao?]
Cố Đường nheo mắt gõ chữ: [Cậu cũng lén giấu điện thoại di động.]
Niên Niên: [ừm.]
Chỉ trả lời "ừm"?!
Cố Đường: [Đây chính là thái độ gương mẫu của người nòng cốt trong hội sinh viên sao? [hùng hổ]]
Niên Niên: [Đó không phải là tôi làm.]
Vẫn là trách người khác đã chọn cậu ấy vào hội sinh viên phải không?
Cố Đường biết nói chuyện với Cố tiểu thiếu gia sẽ không có đạo lý.
Lúc này, bên kia lại gửi một tin nhắn khác: [Cậu ngủ chỗ nào tôi sẽ ngủ chỗ đó.]
Không đầu không đuôi.
Nhưng Cố Đường lại hiểu ý của đối phương.
Cố tiểu thiếu gia hiện đã nghĩ thông và sẵn sàng sống trong ký túc xá.
Ngược lại Cố Đường cảm thấy đau lòng, có chút lo lắng hỏi: [Không phải cậu cảm thấy điều kiện không tốt sao?]
Điều kiện không tốt…..
Cố Khải Niên nằm ở trên giường ký túc xá, nhìn trần nhà trắng xóa.
Khi còn ở cô nhi viện, trần nhà không sạch sẽ như vậy, vào mùa hè, mạng nhện giăng khắp nơi, rắn, côn trùng, chuột và kiến rất thường thấy.
Thế là cậu trả lời: [Không đâu.]
Cố Đường suy nghĩ một chút, lại gửi một tin nhắn: [Sợ là không thể ngủ cùng nhau, trường học quy định, không học cùng lớp thì không thể ở cùng ký túc xá.]
Cố Khải Niên nhìn tin nhắn này, nắm lấy phần trống rỗng bên cạnh, khóe miệng hạ xuống.
Không được vui lắm.
Ban ngày huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, Cố Đường không đợi hồi âm liền ngủ thϊếp đi.
Lúc này, điện thoại lại sáng lên.
Một thông báo hiện lên phía trên.
Niên Niên: [Đã xóa bỏ quy định.]
-
Ngày hôm sau, trời mưa.
Các hoạt động huấn luyện quân sự ngoài trời bị đình chỉ, tất cả giáo viên và học sinh sẽ xem phim trong nhà.
Đang chiếu là một bộ phim cũ mang tính giáo dục mà Cố Đường và Cố tiểu thiếu gia đã đến rạp xem khi còn học tiểu học.
Sau khi chiếu hết bộ phim, cậu xem một cách thích thú, Cố tiểu thiếu gia một tay tựa đầu, ngủ không biết bao lâu, bắp rang vừa mới ăn vẫn còn trong miệng.
Nghĩ đến chuyện trong quá khứ, tâm trí Cố Đường lang thang bên ngoài.
Lúc này, một người bạn cùng lớp đi tới nói rằng chủ nhiệm mời cậu đến văn phòng một chuyến.
Chuyện gì?