Thở dài, bụng lại cảm thấy hơi đói.
[Tôi đã nói, ký chủ là đang mang...]
“Cậu câm miệng!”
Lần này Cố Đường chủ động chặn miệng hệ thống trước, sau đó chậm rãi nói: "Cơ thể tôi đang dậy thì."
Thời kỳ dậy thì sẽ dễ đói hơn.
Nói không chừng, sau này cậu sẽ có thể cao hơn Cố Khải Niên!
Chu Húc hào phóng lấy túi đồ ăn nhẹ bí mật của mình ra, đưa một thùng mì ăn liền cho Cố Đường: "Ăn cẩn thận chút, đừng để bị hội sinh viên phát hiện."
Cố Đường thấp giọng nói: "Tại sao chuyện gì hội sinh viên cũng quản hết vậy..."
Khi Cố tiểu thiếu gia bước vào nơi đó, liền học hư.
Thậm chí còn tịch thu điện thoại di động của cậu!
Chu Húc cũng tự mình nấu một gói mì, ăn không ngừng: "Nói đến, bọ dạng của Cố Khải Niên không dính khói lửa nhân gian, có đói bụng như chúng ta không?"
Cố Đường rất chắc chắn: "Có."
Khi ở nhà, hai người bọn họ vì đang trong thời kỳ dậy thì nên rất hay đói, thường xuyên thèm đồ ăn vặt lúc nửa đêm.
Hai người dắt tay nhau, sờ soạng đi xuống bếp dưới nhà để tìm thứ gì đó ăn.
Có một lần, đầu bếp báo lại đồ ăn trong nhà vẫn luôn không cánh mà bay, bà nội Mai còn tưởng trong nhà có chuột nên giăng thiên la địa võng trong bếp, không ngờ tới cuối cùng khi đèn bật lên, bà lại bắt được hai "con chuột nhỏ.”
Hai nhóc con ngồi dưới đất, Cố Đường ngậm một miếng socola đen, còn đưa cho Cố tiểu thiếu gia một miếng socola mà cậu cảm thấy rất ngon.
Cô Tô dễ thương cũng phải quan tâm đến sức khỏe của hai nhóc con.
Không phải lúc nào cũng có thể ăn đồ ngọt đâu.
Vì vậy sau đó, mỗi đêm đều bảo đầu bếp để lại cho họ một ít súp bổ dưỡng và đồ ăn nhẹ tốt cho sức khỏe để làm bữa khuya cho họ.
Ở nhà đã ăn quen, nhưng đột nhiên ra ngoài lại không có gì để ăn, thực sự rất khó chịu.
Xem ra tối nay chỉ có thể ăn mì gói cho đỡ bụng thôi…
Cố Đường xoa xoa tay, đang định xé thùng mì ăn liền thì nghe thấy vài tiếng gõ cửa.
“Tớ đi mở cửa.”
Chu Húc xung phong vừa ăn vừa đi tới cửa, “Cái cậu Tống Thần này ra ngoài cũng không mang theo chìa khóa – trời ơi!”
Khi cánh cửa mở ra, một Diêm Vương mặt lạnh đứng bên ngoài.
Đôi mắt đen của Cố Khải Niên lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Òm ọp.”
Đầu tiên cậu ta ngậm mì ăn liền vào miệng, nuốt xuống, sau đó chậm rãi đẩy thùng mì ra sau lưng, đồng thời ra hiệu cho Cố Đường.
Chu Húc: Mau, mau giấu đi!
Cậu ta làm hàng loạt động tác lừa mình dối người để che dấu, là đôi mắt của người bình thường đều có thể thấy rõ ràng.
Nhưng Cố Khải Niên tựa hồ không nhìn thấy, trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta hai giây, sau khi cảnh, ánh mắt lướt qua cậu ta, tìm kiếm mục tiêu của cậu ấy: "Cố Đường, đi ra đây."
Chu Húc: “!!!”
Bây giờ là ban đêm, tối lửa tắt đèn, trai đơn trai chiếc... Tại sao Diêm Vương mặt lạnh lại gọi bạn cùng phòng nhỏ của mình ra ngoài làm gì?
Chẳng lẽ lại muốn bắt nạt một lần nữa? ! !
Không được!
Chu Húc nam tính đứng trước mặt Cố Đường, dùng hai tay đưa thùng mì ăn dở của mình ra: "Tôi sẽ tự mình nộp lên! Đừng làm khó Đường Đường! Cậu, nếu cậu muốn bắt nạt Đường Đường thì sao, trừ khi cậu bước qua thân xác của tôi!"
Cố Khải Niên lạnh lùng nhìn cậu ta, với ánh mắt "cậu bị bệnh", duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm lấy Cố Đường.
"Bang -" một âm thanh trầm thấp vang lên.
Cánh cửa ký túc xá đóng lại trước mắt Chu Húc, hôm nay người bạn cùng phòng nhỏ đã bị Diêm Vương bắt đi lần thứ hai.
Mẹ ơi sao bắp chân mình lại run thế này?
Cầm tô mì gần như nguội lạnh, Chu Húc đột nhiên khựng lại.
Huh? Cậu ta có nhìn nhầm không?
Vừa rồi trên tay Diêm Vương kia có mang theo túi hộp đựng cơm trưa hình hoa màu hồng sao??