Cố Đường cũng hít một hơi khí lạnh.
Cậu mới gặp người này mấy phút trước, nếu không phải Cố tiểu thiếu gia thì có thể là ai?
Cố tiểu thiếu gia bị đám đông vây quanh, lần nữa chứng minh một điều - tình tiết chính của cốt truyện quá khó khăn.
Hào quang của nam chính căn bản không thể che đậy được!
Cố Đường hoài nghi mình có thể sẽ chết ở chỗ này.
Cố Khải Niên đứng cao như hạc đứng trong bầy gà, ánh mắt đảo qua đám người, cuối cùng ánh mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc đó, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Hội sinh viên ngẫu nhiên kiểm tra việc sử dụng điện thoại di động trái phép trong thời gian huấn luyện quân sự, nếu phát hiện thì sẽ sẽ bị tịch thu tạm thời."
Thân thể Cố Đường cứng đờ: "?!"
Không được phép mang theo điện thoại di động khi huấn luyện quân sự sao?
Cậu không biết!
Không biết cũng vô ích, Cố tiểu thiếu gia rõ ràng là đến tìm cậu, vừa vặn bắt quả tang.
"Cậu lạm dụng chức quyền!"
Cố Đường dùng cả hai tay nắm lấy tay áo Cố tiểu thiếu gia, trợn tròn mắt.
Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên đặc biệt trong trẻo, tròn xoe giống như một chú mèo con, với khuôn mặt baby như thế này thật sự khiến người ta thấy đáng yêu muốn chết.
Cố Khải Niên đưa hai tay ra sau lưng, vô thức vặn vẹo ngón tay, kiềm chế ý muốn sờ vào đối phương, thấp giọng nói: "Là cậu chơi tôi trước."
Giả vờ khóc bắt cậu ấy gọi là anh trai, tất nhiên cậu ấy muốn đến tiêu hủy bằng chứng.
Cố Đường cười lạnh: "Dù sao cậu cũng không biết mật khẩu mở khóa của tớ, không xóa được."
“Ồ, vậy à?”
Cố Khải Niên hơi cúi người, đặt đôi môi mỏng của cậu ấy kề sát tai cậu, dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe được nói từng chữ một -
“Sinh, nhật, của, chúng, ta.”
Cố Đường: “!!!”
Xong rồi, bản ghi âm giữ không nổi nữa rồi!
Cậu và Cố Khải Niên có cùng ngày sinh nhật, tại sao cậu lại dùng ngày này để đặt mật khẩu điện thoại di động chứ?
Cố Đường: Ô ô ô, tôi là heo...
Hội sinh viên vừa rời đi, Chu Húc đã vươn cổ: "Vừa rồi cậu muốn cho tớ nghe cái gì?"
Cố Đường thở dài: "Không nghe được nữa..."
Công cụ gây án của cậu đã bị tịch thu.
-
Sau một ngày huấn luyện quân sự, vừa mệt vừa đói.
Buổi tối sau khi kết thúc, Cố Đường cùng Chu Húc cùng nhau lao vào nhà ăn.
Trường trung học cơ sở số một Giang Thành tuân thủ quan niệm “dù khó khăn đến đâu, trẻ em không thể bị hành hạ”, tiêu chuẩn của căng tin và ký túc xá càng cao càng tốt, điều này rất khác với những giáo quan huấn luyện quân sự muốn họ rèn luyện trong thao trường cho đến chết.
Nhưng tóm lại, sau khi huấn luyện quân sự xong, họ sẽ có những ngày tháng tốt đẹp.
Cố Đường bê đĩa cơm ra, gọi ba phần thịt và một cái bánh ngọt nhỏ.
Tuy cách nấu của đầu bếp căng tin không tinh tế bằng đầu bếp Cố gia nhưng ưu điểm là số lượng nhiều, giá cả phải chăng, nên có thể ăn no không thành vẫn đề, hương vị cũng tạm chấp nhận được.
Đặc biệt món sườn chua ngọt rất hợp khẩu vị của Cố Đường, đáng tiếc nó nổi tiếng đến mức khi cậu muốn gọi thêm một phần nữa thì đã hết.
Cố Đường sờ sờ bụng: "Hình như tớ vẫn chưa no."
Nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của đối phương đang bưng hai bát thức ăn lớn, Chu Húc nói: "... Đường Đường, nhà cậu nhất định rất giàu có phải không?"
Cố Đường chớp chớp mắt: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"
Chúc Húc đưa tay ra hiệu trước bụng: “Cái này... một gia đình bình thường có thể nuôi nổi sao?”
“……”
Cố Đường trợn mắt nói: "Cậu im đi."