Giọng nói của hệ thống rất tươi sáng, vừa nghe đã cảm thấy tương đối sống an nhàn sung sướиɠ.
Cố Đường duy trì tư thế mông treo lơ lửng, hoả tốc hỏi hệ thống: "Tôi và Cố Khải Niên ngồi cùng bàn, còn chọc cậu ấy phát bực, cái này không tính là điểm cốt truyện sao?"
Điểm cốt truyện gì?
Thật giả thiếu gia ngồi cùng bàn... Nội dung cốt truyện đã loạn thành như vậy, còn tìm điểm như thế nào?
[Nhưng tôi là người chuyên nghiệp! Ký chủ đừng vội, để tôi đi điều tra cơ sở dữ liệu!]
Xem thử có kịch bản nào có thể tiếp cận được không!
[Tìm được rồi! Có nhiệm vụ "đoạt địa bàn nam chính", thưởng 20 điểm giá trị sinh mệnh, 3 điểm cốt truyện, có được không?]
Cố Đường: "Được được được!"
Mệt chết cậu.
Cuối cùng cũng có thể an tâm ngồi xuống.
Mông vừa chạm vào băng ghế, chợt nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng lập tức đến! Bouuuu, phóng ra tình yêu với cậu, yêu cậu nha ~]
Ký chủ ưu tú là người sẽ chủ động chọn nhiệm vụ để làm!
Chưa bao giờ có ký chủ nào có thể khiến hệ thống bớt lo lắng như vậy!
Hệ thống cảm khái vạn ngàn, dốc lòng muốn chết mà đi theo Cố Đường, phò trợ hết sức!!!
Cố Đường: Cảm ơn, không hẹn.
Cậu chỉ là muốn tích lũy thêm điểm sinh mệnh, khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, tóm lại không thể nắm trên giường bệnh giống kiếp trước, nhàm chán chết đi được.
Để cậu nhìn xem, học sinh tiểu học còn có cái gì thú vị!
Cố Đường lật xem sổ tay học sinh mới phát, phát hiện còn có thể báo danh lớp yêu thích.
Ở trường tiểu học mỗi tuần đều có ba buổi chiều tan học rất sớm, thời gian còn lại cho bọn nhỏ tự lựa chọn sở thích, nhưng cũng có môn bắt buộc, ví dụ như bơi lội.
Bơi là một kỹ năng sinh tồn, có thể cứu mạng khi cần thiết.
Trường tiểu học phụ thuộc tập đoàn Cố thị tài chính hùng hậu, cơ sở vật chất tốt, cố ý xây nhà bơi cho bọn trẻ, học bơi lội cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi mùa. Cố Khải Niên không thích bơi lội.
Chuẩn xác mà nói, cậu ấy không thích nước.
Chất lỏng lạnh buốt có thể không qua cổ, khiến người ta hít thở không thông... sẽ làm cậu ấy nhớ lại những trải nghiệm không tốt trước khi trọng sinh.
Vào mùa đông bị ném vào bồn chứa nước, nửa chết nửa sống bò ra ngoài, trên người đều có thể treo một lớp băng.
Đôi mắt Cố Khải Niên u ám, đứng ở chỗ tối của phòng thay quần áo, nắm lấy góc áo khớp xương ngón tay trắng bệch.
Lúc này, một thân thể nhỏ nhắn trắng sữa lắc lư đến trước mặt cậu ấy, hai tay còn xách theo quần bơi nhỏ của mình.
"Niên niên ơi, cái quần này hình như lớn hơn..."
Cố Đường cúi đầu nắm lấy đai lưng quần của mình, hướng cậu ấy xin giúp đỡ, còn chưa rút đi gương mặt mập mạp của trẻ con, thịt hơi rũ xuống, thoạt nhìn đặc biệt dễ bóp.
Bị gián đoạn như vậy, Cố Khải Niên quên mất vừa rồi mình đang suy nghĩ gì, ngón tay buông ra theo bản năng vân vê.
Cố Đường ủy khuất: "Tớ cũng không thể buông tay, nếu không quần sẽ rơi."
Quần bơi là Tô Mai mua, phía trên in đầy Tiểu Hùng mặt tròn, rất đáng yêu, nhưng hình như bà mua cỡ hơi lớn.
Cố Khải Niên lấy quần bơi của mình ra cho Cố Đường xem.
Hai người giống nhau như đúc, số đo giống nhau.
Đổi cũng không đổi được.
"Làm sao bây giờ?"
Khác với Cố Khải Niên, Cố Đường muốn chơi nước.
Kiếp trước cậu không có cơ hội học bơi lội, đặc biệt hâm mộ những con sóng trắng bốc lên trong bể bơi, thường xuyên ảo tưởng khi nào có thể đi công viên nước chơi đùa, hiện tại bởi vì quần bơi không xuống được nước, cũng quá thảm rồi.
Cố Khải Niên suy nghĩ một chút, thay cậu đưa ra chủ ý: "Chỉnh chặt lại một chút đi"