Lúc này Cố Đường không có thời gian để ý đến hệ thống, cậu rón rén đến bên cạnh Cố thiếu gia đang ngủ say, nín thở cúi người về phía trước, ‘ a’ một cái rồi cắn vào tai đối phương.
Và cậu phải trả giá vì việc làm ngu ngốc này.
Một giây tiếp theo, Cố Đường bị đẩy xuống giường với vẻ mặt như tội phạm.
Những buổi luyện tập vào buổi sáng của Cố thiếu gia không hề uổng phí.
"A a…”
Nghe thấy giọng nói của Bánh bao sữa, Cố Khởi Niên buông tay ra, bật đèn lên hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?’
Cố Đường xoa xoa cánh tay nhỏ đau nhức nói: "Cắn lỗ tai cậu.”
Cố Khởi Niên miễn cưỡng lau đi lỗ tai dính đầy nước bọt của Cố Đường, cau mày nói: "Sao cậu lại cắn tôi?’
"Tôi không biết, tôi chỉ là muốn cắn thôi!”
Cố Đường liếʍ nướu ngứa ngáy.
So với đồ chơi mọc răng, tai của Cố thiếu gia có vị ngon hơn nhiều, cậu thích biết đối phương nhất định sẽ không cho cậu cắn, cho nên cậu chỉ có thể công kích lúc đang ngủ.
Không ngờ cậu chỉ mới cắn có một giây đã bị phát hiện.
Cố Khởi Niên hoàn toàn không hiểu được hoạt động tâm lý của Cố Đường.
Ngay từ khi còn nhỏ, Bánh bao sữa đã thích cắn tai, và cậu cũng trồng rất nhiều loại cây mọng nước có tên là Tai thỏ Ngàn Lá, nói rằng chúng giống như đôi tai của cậu ấy.
Bây giờ lợi dụng thời kỳ mọc răng, Cố Đường lại cắn cậu ấy.
Cố thiếu gia suy nghĩ một chút, đưa cho Cố Đường một con gấu nhồi bông, con gấu này có hai cái tai tròn, bên trên phủ một lớp nhung lông ngắn.
Hương vị chắc chắn không quá khác biệt so với tai của cậu ấy.
"Cắn con gấu và để tôi yên.”
Cố Khởi Niên không nói gì, quay trở lại giường tiếp tục ngủ, dùng chăn che tai lại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
Cố Đường ôm lấy gấu nhỏ, có chút buồn bã nói: "Nhưng tôi chỉ thích cắn tai cậu.”
Cố thiếu gia giả vờ như không nghe thấy.
Nhưng hai cái tai nhỏ được đắp trong chăn lại càng ngày càng nóng.
Lớp mẫu giáo có không ít trẻ em thay răng, Tưởng Y Y cũng vừa mới mất một viên, đúng là lúc ngứa răng.
Nhưng cô bé không có hứng thú với người khác, cô bé gặm đùi gà.
Cắn đến nhe răng trợn mắt.
Cố Khải Niên nhìn bộ dáng "hung tàn" gặm đùi gà của Tưởng Y Y, theo bản năng sờ sờ lỗ tai mình.
May mà Cố Đường hạ lưu tình, không dùng sức mạnh như vậy cắn cậu ấy...
Bình thường lúc trẻ con thay răng lợi ngứa, đều là thích cái gì thì cắn cái đó.
Tưởng Nghị Văn giống như người lớn, nói xong còn không quên hỏi Cố Đường, "Đường Đường, em thích cắn cái gì?”
Cố Đường thẳng thắn: "Niên Niên!”
Tưởng Nghị Văn: "... Hả?
Cố Khải Niên: "...”
Nghe thấy đáp án của Cố Đường, tâm tình Cố tiểu thiếu gia trở nên vi diệu.
Thích gì cắn đó...
Nếu như vậy...
Cậu ấy bị cắn một chút, cũng không phải không được.
Mấy ngày kế tiếp, buổi tối lúc Cố Khải Niên đi ngủ, đều lộ đầu một cách hào phóng, cũng không dùng chăn quấn lỗ tai lại.
Nhưng mà, Cố Đường cũng không hạ khẩu với cậu ấy nữa.
Đáng giận hơn nữa là, có một đêm, cậu ấy nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt. Vừa mở mắt ra, chỉ thấy Cố Đường ôm con gấu bông lông tơ mà cậu ấy tặng, gặm say sưa ngon lành.
Cố Khải Niên: "..."