Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 23: Đứa bé thông minh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa dứt lời, ông ấy đã nghe thấy một âm thanh ngọt ngào như sữa.

"Chào ông nội, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Ông La nhìn lên và thấy hai đứa trẻ đang nắm tay nhau đứng trước mặt, một đứa có khuôn mặt tròn trịa dễ thương, còn đứa kia vẫn có khuôn mặt ủ rũ.

Vẻ mặt La tiên sinh nhiên tràn đầy kinh ngạc nói: "Tiểu thiên thần!”

Cố Quyền không biết chuyện gì xảy ra: "?”

Ông nói: "Không ngờ con của tôi lại giỏi xã giao như vậy!”

Cố Quyền cảm thấy hiện thực thật kỳ diệu.

Ông đã phụ trách công việc kinh doanh của gia đình hơn mười năm và chưa bao giờ bàn chuyện kinh doanh trong tình huống như vậy.

Chiếc bàn tròn dành cho trẻ em trở thành bàn đàm phán, chỉ có một nhóm nhỏ Cố Đường và Viện trưởng Lan ngồi cùng nhau, ông lão và Cố Đường thì thầm nói chuyện, trong khi Cố Khởi Niên thì ngồi ngay ngắn bên tay phải Cố Đường, phối hợp với cậu.

Chỉ cần một ánh mắt của Cố Đường, con trai ông đã hiểu ý liền đưa cho lão viện trưởng một chai nước.

Xung quanh chiếc bàn tròn nhỏ được bao quanh bởi những đám nhóc nhỏ tới để góp vui.

Trong suốt quá trình đàm phán, không có gì là liên quan đến Cố tổng.

Cố Quyền: "Thật là mở mang tầm mắt.”

Người đứng đầu nhà họ Cố liền khép mình lại.

Đôi chân tê vì ngồi, ông bỗng nhiên nghe thấy Viễn trưởng La đột nhiên cao giọng, kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Đường Đường không phải là con của nhà họ Cố sao?’

"Thật là vớ vẩn!”

Người đứng đầu nhà họ Cố là người rất bình tĩnh, sẽ không dễ nổi giận, nhưng khi ông nghe thấy những điều như vậy, liền không thể chịu nổi mà hét lên.

Cố Quyền chống tay lên bàn, trầm giọng phản bác: "Thằng bé ngoan này là con của tôi!”

Cố Khởi Niên cũng ngước lên với đôi mắt đen láy nói: "Đúng vậy.”

Hiếm khi hai cha con lại thống nhất ý kiến với nhau như vậy.

Viện trưởng La buột miệng hỏi bởi vì quá kinh ngạc, ông ấy cảm thấy mình nói không đúng, nên liền nhẹ giọng giải thích: "Ý ta là, Đường Đường và cậu không có quan hệ huyết thống.”

Cố Quyền lo lắng liếc nhìn Cố Đường.

Ông từng nghĩ đến việc che giấu lai lịch của Cố Đường, nhưng đứa trẻ này quá thông minh và dường như biết tất cả mọi thứ, nên dù ông có muốn cũng không thể giấu được.

Nhưng tại sao Cố Đường lại kể cho La tiên sinh nghe thân thế của mình?

Phải chăng môi trường trong trại trẻ mồ côi đã khiến cậu xúc động, nhớ đến việc mình không phải là con ruột của nhà họ Cố và cảm thấy buồn bã thất vọng.

Cố Quyền không giỏi dỗ dành trẻ con, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay ra ôm Đường Đường vào lòng an ủi.

Nhưng khi Cố Đường bắt đầu nói lại, trong giọng nói không hề có chút buồn bã.

Cậu bé Đường Đường lớn tiếng nói với Ông La bằng giọng khàn khàn:’ "Ông ơi, ông thấy đấy, tuy cháu không phải do Cố ba ba sinh ra nhưng cháu đã được nuôi dạy rất tốt! Nếu Cố ba ba có thể nuôi dạy cháu tốt thì ông ấy cũng có thể nuôi dạy những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi thật tốt!”

Quả là một đứa bé thông minh!

Đi một vòng lớn, hóa ra vẫn là đàm phán!
« Chương TrướcChương Tiếp »