Chương 40

Có hơn bốn mươi người vào vòng tuyển chọn, Sở Ngọc xem xem quả nhiên tìm được tên nam chính trong nguyên tác - Lê Cẩm.

Ngoại trừ danh sách, các quy tắc tuyển chọn cũng được công bố. So với các đợt trước cũng không sai biệt lắm, từ địa điểm do ban tổ chức cung cấp, tới thứ tự trình diễn các tác phẩm trên sàn diễn catwalk, ban tổ chức sẽ cung cấp người mẫu và tài trợ phụ kiện, đương nhiên thí sinh cũng có thể sử dụng của mình. Nhóm giám khảo sẽ bỏ phiếu tại chỗ quyết định thứ tự xếp hạng cuối cùng.

Địa điểm tổ chức là ở Hải Thành, toàn bộ quá trình catwalk sẽ được tiến hành phát sóng trực tiếp, cũng coi như là một cách tuyên truyền tốt.

Sở Ngọc phát hiện có chỗ duy nhất không giống với cuộc thi trước là thêm mô tả bổ sung về ứng dụng công nghệ ảnh ba chiều, nói là lần này cuộc thi sẽ thống nhất dùng công nghệ ba chiều trình diễn.

Lúc đầu Sở Ngọc không nghĩ nhiều, cậu chỉ nghĩ đây là một mánh lới quảng cáo do nhà tài trợ yêu cầu. Nhà tài trợ lần này tình cờ là một công ty công nghệ hoạt động trong lĩnh vực công nghệ ảnh ba chiều, tên tuổi còn rất nổi tiếng. Tuy không hiểu tại sao công ty công nghệ lại muốn tham gia vào buổi trình diễn thời trang, nhưng dù sao cũng không liên quan tới cậu, Sở Ngọc cũng không nghĩ nhiều.

Ai ngờ khi cậu đang định đi tìm mấy người mẫu, Thời Tranh trước đó nhìn qua như chấp nhận hiện thực giờ lại ngăn cậu, còn nói: "Nếu được sử dụng ảnh ba chiều, vậy một mình anh có thể làm người mẫu cho em được đúng không?"

"..." Sở Ngọc cân nhắc một hồi nhưng sao cảm thấy lời này của Thời Tranh thế nào cũng không đúng vậy? Cậu nhìn trang phát sóng trực tiếp Bản Đồ Kho Báu trên danh sách tài trợ, nghĩ nghĩ nhà tài trợ công ty công nghệ ảnh ba chiều đột nhiên xuất hiện, cậu nhìn Thời Tranh đang nóng lòng muốn thử liền híp mắt: "Công nghệ ảnh ba chiều này... có phải anh làm không?"

"... Phải." Thời Tranh không ngờ Sở Ngọc đoán ra nhanh như vậy, anh chột dạ thừa nhận.

Sở Ngọc trố mắt: "Chỉ vì không cho người mẫu mặc mấy bộ quần áo kia, anh liền đi tài trợ công nghệ ảnh ba chiều? Tốn bao nhiêu tiền?" Sở Ngọc vừa giật mình vừa buồn cười: "Không phải công ty khoa học kỹ thuật Kim Phong là công ty của anh đi?"

Thời Tranh chột dạ nói: "Kỳ thật tốn không nhiều..."

Công ty khoa học kỹ thuật Kim Phong xác thật là công ty của anh, từ khi biết vào vòng tuyển chọn sẽ có người mẫu mặc quần áo Sở Ngọc làm, Thời Tranh đã tìm cách không cho ai khác được chạm vào quần áo. Hủy buổi trình diễn chắc chắn là không được, dù anh có năng lực đó nhưng Sở Ngọc sẽ không vui. Nếu đã như vậy chỉ có thể thay đổi cách trình diễn.

Chỉ cần có thể sắp xếp thời gian là anh có thể hoàn thành trình diễn cả bộ sưu tập. Nếu thay từng cái sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả trình diễn, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là trừ khi anh có thể phân thân như Sở Ngọc đã nói.

Tuy Thời Tranh không phải người, nhưng cũng không có năng lực phân thân, anh lập tức nghĩ ra chuyện sử dụng hình ảnh ba chiều. Vừa vặn công ty con của anh cũng có làm về cái này, Thời Tranh lập tức an bài.

Ngành thời trang thực chất cũng là một lĩnh vực thương nghiệp hóa hình ảnh ba chiều (?), sử dụng hình ảnh ba chiều trình diễn trang phục có triển vọng rất lớn phát triển trong thị trường, công ty khoa học kỹ thuật Kim Phong vẫn luôn nghiên cứu phát triển tại phương diện này. Hơn nữa Thời Tranh giàu có, đưa phí tài trợ vô cùng sảng khoái, việc sử dụng công nghệ ảnh ba chiều vừa có thể giảm bớt chi phí cuộc thi vừa là một cách để quảng cáo, chỉ cần hiệu quả thực tế không quá mức kém cỏi thì ban tổ chức của nhà thiết kế mới nổi đương nhiên không từ chối.

Sở Ngọc biết Thời Tranh tốn không nhiều lắm, còn chưa tới giá mua bộ livestream kia cho cậu, hơn nữa khoảng tài trợ này sẽ thu được lợi nhuận từ hiệu quả tuyên truyền, sau cũng bình tĩnh quỷ dị. Tuy buồn cười khi thấy Thời Tranh lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng không thấy anh làm bậy.

Chỉ là Sở Ngọc vẫn lo lắng: "Hiệu quả hình ảnh ba chiều không tốt bằng người thật đúng chứ, như vậy có thể trình diễn ra toàn bộ chi tiết và kết cấu thiết kế sao?"

"Em không cần lo, hiệu quả chắc chắn không thành vấn đề." Thời Tranh vội vàng: "Anh đã nói với bọn họ nhất định phải thể hiện hoàn hảo vẻ đẹp trang phục em đã làm cho anh, một chi tiết cũng không được sai!"

Sở Ngọc: "..."

Sở Ngọc nhớ tới kỹ thuật hình ảnh ba chiều trong thế giới kia của cậu, vốn không tin tưởng, nhưng lập tức không còn lo lắng khi nghe câu này của Thời Tranh.

Dẫu sao người đàn ông này ngay cả người mẫu mặc đồ của cậu một chút cũng đã tính toán chi li như vậy, nếu giờ trình diễn trang phục của cậu khó coi, có lẽ nhân viên khoa học kỹ thuật Kim Phong đừng nghĩ tới thưởng cuối năm...

"Được rồi, xem ra lần này anh nhất định muốn làm người mẫu?" Sở Ngọc nhướng mày nhìn Thời Tranh, cậu cố ý sờ soạng cơ ngực và cơ bụng của anh: "Dáng người xác thật không thành vấn đề, nhưng nếu đi trên sàn diễn không tốt hại em bị chấm điểm thấp thì sao đây?"

Ánh mắt Thời Tranh hơi tối xuống, hắng hắng giọng bắt lấy tay Sở Ngọc, lỗ tai đỏ lên trầm giọng nói: "Vậy tôi có thể lấy lòng nhà thiết kế, quy tắc ngầm lên diễn được không?"

Sở Ngọc lập tức bật cười, trong lòng nghĩ Thời Tranh thật càng ngày càng biết nịnh*. Sở Ngọc rút tay từ trong tay Thời Tranh, cậu hơi lui lại cách một khoảng, thấy thất vọng trong mắt Thời Tranh mới cười như không cười, chậm rãi nói: "Vậy... Xem biểu hiện của anh."

(Hạ: 顺杆爬 , tui không biết nên ghi sao, mà nghĩa nó là làm mọi thứ để đạt được mục đích)

Vậy là màn trình diễn của "người mẫu nhỏ" dành riêng cho nhà thiết kế bắt đầu ...

"Người mẫu nhỏ" ra sức biểu diễn hầu hạ nhà thiết kế tới thỏa mãn, quả nhiên thành công làm đối phương đồng ý cho mình biểu diễn.

"Quy tắc ngầm" là "quy tắc ngầm", nếu Thời Tranh muốn làm người mẫu, nhất định phải luyện tập đi diễn. May mắn bước của đàn ông dễ nắm giữ hơn bước cho phụ nữ, bộ sưu tập này thiết kế gắn liền với Thời Tranh nên về bản chất đã phù hợp với khí chất của anh, tư thế trình diễn cũng rất tiêu chuẩn nên không cần thay đổi quá nhiều, anh chỉ cần kiểm soát tốc độ và thời gian đi là được. Huống chi có hình ảnh ba chiều không cần đối mặt trực tiếp với người xem, nên không cần khảo nghiệm tố chất tâm lý và ứng biến trên hiện trường vì vậy áp lực càng nhỏ.

Tuy Sở Ngọc không làm người mẫu, nhưng thấy nhiều, hơn nữa rất hiểu biết về cơ thể con người nên nhìn Thời Tranh luyện tập cũng cảm thấy rất tốt.

Cách ngày phát sóng trình diễn còn hơn nửa tháng, các thí sinh trong khoảng thời gian này như yêu cầu của ban tổ chức phải tới quay video đi catwalk để cho ekip chương trình chế tác hình ảnh ba chiều phát trực tiếp vào thời điểm bình chọn.

Tuy nói người chiến thắng được bình chọn trực tiếp ngay ngày trình diễn thời trang, nhưng trên thực tế vào lúc tổng duyệt lại, nhóm giám khảo hơn phân nữa đã xác định thứ hạng. Lần này biến thành phát sóng trực tiếp hình ảnh ba chiều, kết quả ước tính sẽ dễ dàng xác định sớm hơn. Hơn nữa các thí sinh được coi trọng nhất định sẽ chịu nhiều sự chú ý từ giám khảo hơn khi ghi hình.

Không nghi ngờ gì, Sở Ngọc chính là một trong số đó.

Sau khi xem xét toàn bộ tác phẩm tham gia dự thi xong, Phương Kỳ Hứa và nhóm giám khảo sơ tuyển đều nhất trí chỉ cần đây là tự mình Sở Ngọc hoàn thành, vậy ít nhất cũng có thể tiến vào top ba.

Phương Kỳ Hứa là người đầu tiên phát hiện Sở Ngọc nên có kỳ vọng rất lớn với cậu, sau khi biết thời gian Sở Ngọc tới thu, Phương Kỳ Hứa siết chặt thời gian nhân cơ hội tận mắt nhìn thiên tài đột nhiên xuất hiện.

Người có suy nghĩ này không chỉ một mình hắn, Sở Ngọc hẹn hôm nay, những giám khảo đã thấy qua tác phẩm của Sở Ngọc đều chờ ở hiện trường. Tuy mỗi ngày đều có người muốn nhìn tác phẩm thật của các thí sinh, nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên có nhiều người tới như thế.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, biết đều tới vì Sở Ngọc nên bắt đầu trò chuyện.

"Xem ra mọi người rất coi trọng Sở Ngọc này a, nếu tác phẩm thật không bằng ảnh chụp thì rất thất vọng rồi."

"Tôi nghe đâu cậu ấy không cần ban tổ chức tài trợ, người mẫu hay phụ kiện đều dùng của mình? Xem ra là người có tiền không thiếu tài nguyên."

"Có lẽ vậy. Cũng không biết vì sao trước kia không thiếu tài nguyên lại chưa từng xuất hiện."

"Hy vọng cậu ta chỉ muốn một lần gây chấn động, không phải là tác phẩm dựa vào tài nguyên."

Dù Thời Tranh đưa công ty khoa học kỹ thuật Kim Phong làm nhà tài trợ, chỉ là cũng không có vì vậy kêu ban tổ chức chiếu cố Sở Ngọc, anh biết nếu làm vậy cậu sẽ không vui nên không chỉ không cho ban tổ chức biết Sở Ngọc và tài trợ có quan hệ, ngay cả khoa học kỹ thuật Kim Phong cũng không biết nguyên nhân thật sự tham gia cuộc thi này.

Bởi vì Thời Tranh thông qua nhiều tầng đầu tư nên danh tính vô cùng bí mật, dù anh làm người mẫu cho Sở Ngọc cũng không ai có thể phát hiện người tài trợ chính cho giải thưởng chính là anh.

Chỉ là có giấu thân phận này thì cũng không thể giấu thân phật bên ngoài được. Từ sau khi Thời Tranh thể hiện tình cảm trên Weibo, xác suất cư dân mạng hay ăn dưa nhận ra gương mặt này cao hơn nhiều. Khi anh và Sở Ngọc cùng nhau vào sàn diễn, mọi người lập tức ngây ngẩn cả người.

Chiếc siêu xe trị giá hàng trăm triệu đã làm mọi người tấm tắc cảm thán không thôi, chờ tới khi họ nhìn thấy Sở Ngọc và Thời Tranh xuống xe, dù chưa nhận ra Thời Tranh là chủ tịch một tập đoàn lớn, mọi người đã bị chấn kinh bởi giá trị nhan sắc cả hai rồi.

Chẳng lẽ hai người là người mẫu nhà thiết kế nào đó mời tới?

Nhất thời bọn họ đều nghĩ thế, nhưng không còn ai xuống xe, người từ chiếc xe khác theo tới cầm đủ cái rương lớn nhỏ xuống, thoạt nhìn không phải người phụ trách chủ đạo tình huống.

... Lẽ nào cả hai người này là nhà thiết kế?

Nhân viên công tác thấp thỏm đi tới muốn hỏi thử, lại không ngờ thanh niên cực kỳ xinh đẹp cười nói: "Tôi chính là Sở Ngọc."

Các nhân viên công tác mở to mắt, trong lòng nói không lẽ vị này chính là con trai của ông trời à? Vừa nãy bọn họ nghe thấy những giám khảo nghị luận Sở Ngọc không chỉ rất có tài hoa tại phương diện thiết kế mà còn rất có tiền, đã khiến mọi người hâm mộ. Không ngờ giờ vừa thấy, cậu không chỉ giàu còn có giá trị nhan sắc nghịch thiên, điều kiện tốt như thế nếu không phải con ruột của trời thì thật khó mà tưởng tượng nổi!

Các nhân viên công tán vô cùng cảm thán nhìn họ vào hội trường, nhóm giám khảo đã chờ ở đây từ sớm tức khắc nhìn qua đoàn người Sở Ngọc.

Sau khi nhìn thấy người thật Sở Ngọc, mọi người đều có cảm giác bất ngờ hoảng hốt, một người trong đó xác nhận gương mặt Thời Tranh rất quen mắt liền càng thấy không chân thật.

"Này, không phải vị này chính là chủ tịch tập đoàn Thời ư?" Người này không nhịn được hỏi ra tiếng.

Những người khác vừa nghe liền sửng sốt, vừa định thốt lên "Anh nghĩ gì vậy", lại thấy người bị hỏi tùy ý gật gật đầu: "Là tôi."

Mọi người: "..."

Không ngờ tới chủ tịch trăm công ngàn việc một tập đoàn lớn thế nhưng xuất hiện trong hội trường bình chọn của họ, mọi người kinh ngạc hồi lâu mới khép miệng lại được.

"Nhà thiết kế Sở, không phải ngài dùng người mẫu của mình sao, xin hỏi... là người nào?" Nhân viên công tác nhìn nhìn, nhưng thấy những người đó không giống người mẫu, với điều kiện của Sở Ngọc hẳn sẽ tìm siêu mẫu?

"Là anh ấy." Sở Ngọc chỉ chỉ Thời Tranh bên cạnh bị ánh mắt nhân viên công tắc lướt qua.

"..."

Mọi người tức khắc ngốc luôn, một hồi im lặng.

Bọn họ nhìn Thời Tranh lạnh lùng tràn đầy hơi thở đại lão, tròng mắt thật sự muốn rớt...