Cha Sở đi báo cảnh sát theo ý kiến của giảng viên cố vấn, rốt cuộc tra được số điện thoại hiện tại của Sở Ngọc và phát hiện cậu đã sửa tên, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đứa con trai kia của ông rốt cuộc gần đây bị gì vậy?
Sở Ngọc nhận được điện thoại từ đồn công án suýt nữa tưởng là lừa đảo, sau đó nghe đối phương nói cha cậu đang tìm cậu mới chậm rãi phản ứng lại xác nhận cha Sở thật sự tìm tới cửa.
Sở Ngọc nhíu mày, tuy ngoài ý muốn, nhưng cũng thấy nên giải quyết chuyện Sở gia, nên nói với ông: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."
Cha Sở tức điên, nhưng ngại còn ở cục cảnh sát nên chỉ có thể nghiến răng đồng ý.
Biết Sở Ngọc muốn đi gặp cha Sở, sắc mặt Thời Tranh lập tức khó coi.
"Không thì anh thay em đuổi người đi?" Thời Tranh nhớ tới tài liệu tra được trước đó, Sở Ngọc luôn bị cha Sở bạo lực gia đình, anh hoàn toàn không muốn loại người này xuất hiện ở trước mặt cậu.
"Không sao." Sở Ngọc phất phất tay: "Dù sao cũng là... cha em, em vẫn nên gặp mặt nói rõ ràng với ông ấy, sau này sẽ không gặp lại."
Thời Tranh nghe vậy nhíu mày nói: "Anh đi với em, em không cần sợ."
Sở Ngọc cười: "Em có gì mà sợ, hiện tại ông ấy không đánh được em."
Chỉ là Sở Ngọc cũng không từ chối đề nghị đi chung của Thời Tranh, dù sao chắc chắn cha Sở khi đối mặt với Thời Tranh sẽ rén, nếu bị anh ấy đe dọa thì cha Sở càng không dám dây dưa với cậu.
Sở Ngọc không muốn cho cha Sở biết nơi cậu ở nên tùy tiện đặt một phòng riêng trong nhà hàng gần chỗ cha Sở.
Lúc Sở Ngọc và Thời Tranh tới, cha Sở hoàn toàn không nhận ra người ăn mặc giàu có đi xuống từ chiếc xe sang trọng chính là con trai của ông, ông chỉ nhìn lướt qua liền lơ đi. Mãi tới khi hai người dừng lại trước mặt ông, ông từ nghi ngờ mới dần phản ứng lại không thể tin được nhìn Sở Ngọc.
"Mày, mày, mày..." Cha Sở mấp máy miệng, biết bao nhiêu câu chửi muốn ném lên người Sở Ngọc lại ngại ánh mắt sắc bén lạnh như băng của người đàn ông bên cạnh, nhất thời không nói nên lời căng cứng một chỗ.
Sở Ngọc đánh giá ông cha tiện nghi này, lạnh lùng nói: "Vào rồi nói sau."
"Được rồi, có chuyện gì ông nói đi, nói cho xong lần này luôn." Sở Ngọc tùy tiện chọn rồi đóng cửa phòng riêng, hỏi: "Ông tới tìm tôi làm gì?"
Cha Sở chỉ thấy Sở Ngọc hiện tại xa lạ tới mức ông không nhận ra, nếu không phải đối phương tìm ông trước thì dù ông có thể thấy cũng không dám nhận.
Trước đó ở trường học nghe người ta thầm nói Sở Ngọc leo lên người có tiền, cha Sở vốn không tin, dù sao trong mắt ông Sở Ngọc chính là tên nhóc quê mùa nông thôn, chỉ biết khiến người ta tức giận, có ai có tiền mà coi trọng được nó chứ.
Hiện tại cha Sở mới biết thì ra lời này là thật, đứa con trai này của ông thật sự leo lên cành vàng. Người đàn ông bên cạnh vừa thấy đã biết có tiền còn không dễ chọc, có thể chính là cái cành vàng kia, vậy mà còn đi tới cùng Sở Ngọc.
Hiện tại Sở Ngọc ăn mặc sang trọng, ngồi siêu xe, đi đường cũng thẳng lưng.
Cha Sở rất sợ hãi Thời Tranh luôn nhìn ông đầy bất mãn và lạnh lùng, nhưng Sở Ngọc cũng là thằng con trai bị ông đánh mắng nhiều năm, là đối tượng duy nhất ông ta có thể thể hiện quyền uy, nên đối mặt với thái độ lạnh lẽo và khinh thường của Sở Ngọc, cha Sở không nhịn được mà tức giận cố gắng kìm nén: "Tao là cha mày mà không thể tới tìm mày? Còn có..."
Ông liếc liếc Thời Tranh, thấp giọng hỏi: "Tao nói chuyện với con trai tao chuyện trong nhà, mày dẫn người ngoài vào làm gì?"
Sắc mặt Thời Tranh lập tức không tốt nhìn cha Sở, anh muốn nói chuyện lại bị Sở Ngọc ngăn cản.
"Để em nói chuyện với ông ta, anh ra ngoài đứng đợi một lát đi." Sở Ngọc nói với Thời Tranh.
Tuy rằng trước đó đã bị Sở Ngọc nhắc nhở qua, nhưng Thời Tranh vẫn không muốn chút nào, Sở Ngọc thấy vậy nắm tay anh trấn an: "Đừng lo lắng, em có thể xử lý."
Thời Tranh ngập ngừng trở tay nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Sở Ngọc, cuối cùng cau mày đứng dậy rồi liếc mắt cảnh cáo cha Sở mới rời khỏi phòng.
Sắc mặt cha Sở vô cùng khó coi khi nhìn động tác thân mật của họ, chờ Thời Tranh ra ngoài mới không nhịn được quát Sở Ngọc: "Mày bị sao thế?! Nếu không phải tao tới đây sao biết mày biến thành như vậy!"
"Lén lút sửa tên còn dám bỏ học? Làm những chuyện đường ngang ngõ tắt, nửa câu không nói với trong nhà, điện thoại không nhận, thằng ranh con mày có coi tao là cha không?" Chỉ có lúc này cái lưng khom của cha Sở mới thẳng lên, ánh mắt tràn đầy lửa giận trừng Sở Ngọc.
"Nói rõ cho tao, mày và người ta có quan hệ gì hả? Không học mà đi làm chuyện này, mày, mày có biết xấu hổ không hả?"
Nếu là chủ nhân cũ cơ thể này, chỉ sợ giờ đã sợ tới run người, nhưng Sở Ngọc chỉ bình tĩnh nhìn cha Sở, vừa không xấu hổ hay sợ hãi, giọng nói nhàn nhạt trả lời: "Tôi đã thành niên rồi, tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, không cần ông đồng ý. Quan hệ cha con chúng ta giới hạn chờ sau này ông về hưu tôi sẽ đưa phí nuôi dưỡng theo pháp luật quy định, còn lại thì không liên quan tới ông, tôi thích làm gì sau này không tới phiên ông quản."
"Mày, ý mày là sao?!" Cha Sở tức tới đập tay lên bàn: "Tao là cha mày! Mày làm loạn nhưng vậy mà tao không thể quản mày?"
"Giờ lại muốn xen vào chuyện của tôi, vậy con trai ông trước kia mỗi lần bị bắt nạt, lúc bị cháu trai ông bắt nạt ngay dưới mắt sao không thấy ông quản?"
"À, không đúng, ông cũng quản." Sở Ngọc cười lạnh: "Tuy không thể bảo vệ con trai ở bên ngoài, nhưng ông rất biết đánh con trai mình, đánh còn ác độc hơn người khác, thật đúng là ông cha tốt "nghiêm khắc với bản thân, rộng rãi với người khác", ở bên ngoài thuần túy là người hèn nhát, chỉ biết thị uy lên con trai mình.
"..." Cha Sở bị Sở Ngọc châm chọc tới tức điên, nhất là khi Sở Ngọc trực tiếp chọt trúng chỗ đau, trên mặt lập tức vừa xanh vừa trắng, hơi thở dồn dập, cả cơ thể run run, ông không nghĩ ngợi lập tức đứng lên, cánh tay vươn ra hướng tới mặt Sở Ngọc: "Máy đang nói cái quái gì vậy, thằng khốn!"
Cha Sở đánh Sở Ngọc tới ra kinh nghiệm, vô cùng rõ ràng biết nên làm thế nào với cậu, dù hôm nay thằng con trai này của ông hôm nay khác lạ, cha Sở cũng chỉ nghĩ đập một trận là có thể kiềm chế cậu lại, đánh cho cậu thành thật nghe lời ông như trước kia.
Nhưng cánh tay ông vừa mới vươn tới đột nhiên bị một sức mạnh ngăn lại, sau đó không biết đau nhức thế nào trực tiếp bị bay xuống đất.
Sở Ngọc nhẹ nhàng đẩy người ra, cậu cố ý cười từ trên cao nhìn ông nói: "Không phải tôi đang nói sự thật à? Hiện tại ông cũng đánh không lại tôi, sợ rằng không biết chừng chút nữa ông lại gọi tôi là ba ba?"
Cha Sở lập tức tức giận tới đỏ mắt, điên cuồng kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả người khiến ông trực tiếp xem nhẹ đau đớn trên người, ông lập tức bò dậy từ trên sàn nhà nắm lấy ghế dựa, không chút cố kỵ hậu quả chạy tới muốn đập vào đầu Sở Ngọc.
Đáng tiếc dù cho ông tìm được vũ khí, ông cũng không phải là đối thủ của Sở Ngọc, trong chớp mắt Sở Ngọc đã đá cha Sở mấy đá, thuận tiện đánh rớt cái ghế trên tay phải ông, ghế dựa rớt xuống đập lên người ông khiến ông nằm dưới sàn không thể động đậy.
Thời Tranh nghe thấy tiếng động lập tức lo lắng mở cửa vào, vừa thấy vậy hơi dừng lại, sau khi xác nhận Sở Ngọc không sao mới quay đầu đuổi nhân viên phục vụ tới xem tình hình.
Cha Sở đau tới đổ mồ hôi lạnh, ông hoàn toàn không thể bò dậy, lúc muốn chửi ầm lên lại nghe Sở Ngọc cố ý nói: "Ông muốn những người khác biết mình bị con trai của mình đánh à? Thấy dáng vẻ như con gấu của ông lúc này?"
"..." Huyết áp cha Sở tăng cao, tức giận tới suýt nữa ngất xỉu, nhưng cũng không dám la làng nữa.
Loại người như vậy càng để ý tới thể diện.
Sở Ngọc cười châm chọc: "Được rồi, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện thật tốt."
Cậu ngồi đối diện cha Sở, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi sẽ không tính toán truy cứu chuyện ông bạo hành gia đình trước kia, dù sao ông vẫn mang tiếng cha, tuy không làm việc mà người cha nên làm. Chỉ là từ sau khi tôi sửa tên tôi đã không còn nhận người cha như ông, ông tốt nhất nên sửa lại quan niệm của mình đi, sau này đừng có xen vào chuyện của tôi, coi như đoạn tuyệt quan hệ không còn qua lại. Còn có những người còn lại của Sở gia, sau này đừng có tới trêu chọc tôi, nếu không tôi sẽ trả lại những trận đòn phải chịu lúc còn ở Sở gia."
"Dù sao bây giờ tôi không thiếu tiền, nên cũng không sợ khi đánh các ông tới tàn phế vào viện trị cả đời."
Ánh mắt Sở Ngọc lạnh băng, giọng điệu uy hϊếp khiến ông lạnh lẽo, cha Sở gần như không thể tìm được bóng dáng con trai trong trí nhớ của mình, ông vô thức rùng mình, tâm tình không khỏi từ táo bạo với Sở Ngọc thành yếu đuối với những người khác.
"Chỉ cần các ông không tới làm phiền tôi, chờ ông già rồi thì có thể nhận được phí nuôi dưỡng. Nếu còn muốn thị uy trước mặt tôi..." Sở Ngọc cười lạnh: "Hiện tại tôi cũng không còn là Sở Ngọc trước kia, các ông có thể thử xem hậu quả sẽ thế nào."
Cha Sở vừa kinh vừa sợ Sở Ngọc, môi run run không nhịn được run giọng hỏi: "Mày... Mày có quan hệ gì với người kia, là cậu ta chống lưng cho mày nên mày mới biến thành như vậy?"S
"Ông suy nghĩ nhiều." Khóe môi Sở Ngọc cong lên: "Chẳng qua tôi tỉnh ngộ, nên sử dụng cách xử lý rác rưởi khi đối đãi với rác rưởi. Chỉ là bạn trai tôi đương nhiên sẽ chống lưng cho tôi, tôi nghĩ ông cũng có thể nhìn ra ông không thể chọc vào anh ấy, chính ông tự biết về sao nên làm thế nào đi."
"Nên nói tôi đã nói rồi, nếu ông chịu làm theo lời tôi nói và sau này không còn liên quan gì nữa, vậy thì tốt nhất. Nhưng nếu ông không muốn... Vậy tôi chỉ có thể sử dụng cách khác để ông nguyện ý." Sở Ngọc hơi cử động bàn tay, cha Sở lập tức lạnh lẽo trong lòng, cả người đau đớn.
Cuối cùng cha Sở cũng đồng ý, trước kia ông luôn đánh Sở Ngọc, nhưng bây giờ bị đánh mới biết cảm giác đau đớn khó chịu ra sao, sống trong cảnh bị bạo lực đe dọa thường xuyên sẽ sợ hãi như thế nào. Cha Sở cũng không phải là người có cốt khí gì, không bao lâu sau dưới sự đau đớn và sợ hãi đã chịu thua.
Dù không thể nào coi Sở Ngọc hiện tại là con trai mình, nhưng cha Sở vốn muốn dạy dỗ con trai kết quả bị con trai dạy dỗ ngược lại khiến ông không còn mặt mũi, sau khi Sở Ngọc bẻ lại tay cho ông, ông từ chối đi bệnh viện và ở lại ăn cơm mà nhanh chóng lựa chọn rời khỏi nơi không có ký ức tốt này.
Tiễn được cha Sở, Sở Ngọc và Thời Tranh ở lại ăn xong bữa cơm này. Sở Ngọc ăn cơm xong đã khôi phục tâm trạng, Thời Tranh lại lên cơn giận dỗi, mãi không thể bớt được sự bất mãn với cha Sở.
Sở Ngọc thấy vậy buồn cười, cậu vừa định an ủi anh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, vừa nhìn trần nhà phòng ăn bọn họ lại kết lớp băng.
Lớp băng kia không dày nhưng xuất hiện vô cùng quỷ dị, thậm chí còn đang dần lan ra ngoài. Mà ngay vị trí trung tâm...
Sở Ngọc nhìn xuống phát hiện tựa hồ chính là vị trí của Thời Tranh.