Nam Kiều xuyên vào một quyển 《Công Chúa Vi Hậu》, trong sách kể chuyện công chúa vong quốc và hoàng tử tân triều ngược luyến tình thâm.
Phụ thân nàng là trung thần thà hy sinh con gái ruột cũng phải bảo vệ công chúa vong quốc.
Còn nàng chính là pháo hôi xui xẻo thế mạng công chúa.
Lúc này, nàng bị phụ thân đẩy xuống xe ngựa, trơ mắt nhìn phụ thân dẫn theo công chúa đi xa, phía sau là quân phản loạn đuổi theo sát nút.
Nam Kiều: Mệt mỏi quá, hủy diệt đi!
"Công chúa ở đây."
Nam Kiều chỉ có thể tự cứu mình, hung hăng véo chặt cánh tay, nước mắt lưng tròng nhào về phía quân phản loạn, ôm chầm lấy một người trong số đó khóc lóc thảm thiết.
"Ca ca, ca ca, ta là muội muội cùng cha khác mẹ của chàng."
Quân phản loạn:???
Quý Vân Khanh:...
***
Lần đầu gặp mặt, Quý Vân Khanh tưởng rằng Nam Kiều là một tiểu ngốc tử yếu đuối không tự lo được, có chút chán ghét nhưng vẫn làm việc thiện thu lưu nàng.
Sau đó, chiều chuộng, bảo vệ, động lòng, không nỡ buông tay.
Một hôm, Nam Kiều cầm một con dao nhỏ đẫm máu trong tay, không còn vẻ yếu đuối trước kia, đôi mắt trong veo lạnh lùng.
"Ca ca, chàng có thể lên ngựa bình thiên hạ, ta có thể cầm bút định càn khôn, chúng ta cùng đánh đổ đám ngu ngốc kia đi."
Quý Vân Khanh:...
Thình thịch thình thịch, chết tiệt, là tiếng động lòng.
…
Nữ đế khai quốc xinh đẹp yếu đuối cùng hoàng phu nắm tay nhau lên ngôi cao, nhận lấy sự triều bái của thần dân thiên hạ, đám vai chính dưới đài hối hận không thôi, khóc lóc thảm thiết.
Nam chính: Lúc trước sơ suất, bị một tiểu ngốc tử lừa gạt.
Nữ chính: Ta còn hối hận hơn, lúc trước đáng lẽ nên gϊếŧ chết tiểu ngốc tử!
Nữ đế Nam Kiều cười: Ta ngốc sao? Là ta giả vờ đó, các ngươi mới thật sự ngốc!