Cậu chưa kịp ăn xong cơm chia tay, đã kêu Tân Vũ đặt vé tàu cao tốc, vội vàng lên đường đi về.
Cố Tử An tham luyến cái ôm ấm áp kia, nhưng lại càng sợ nhiệt độ lạnh lẽo trên người mình truyền vào trong người Kỷ Tịch, hắn cắn răng đẩy cậu ra: "Tôi đi tắm trước đã."
Kỷ Tịch theo khí lực của hắn buông hắn ra, ngẩng đầu, lấy tay chà xát lỗ tai đỏ bừng và khuôn mặt đông cứng của Cố Tử An, con ngươi như sao nhìn về phía nam nhân cường đại như thần này: "Ca, anh có đói hay không, em làm cho anh một chén canh mì gà, chắc bị là lạnh lắm rồi, em đi sưởi ấm cho anh một chút, anh đi tắm nước nóng trước đi, khi nào anh xong là có thể ăn."
Em biết anh rất giàu có và mạnh mẽ, thậm chí không có gì là không thể, nhưng em vẫn muốn trả lại anh theo cách riêng của em, ngay cả khi chỉ có một chút.
"Ừm." Cố Tử An nghe lời gật đầu.
"Anh," Kỷ Tịch mẫn cảm nhận ra cảm xúc khác thường của nam nhân, nhưng tình huống trước mắt không cho phép cậu hỏi nhiều, cậu kéo tay lạnh như băng của Cố Tử An, đi về phía bàn trà: “Mau tới đây."
Cố Tử An không biết cậu muốn mang mình đi đâu, nhưng hắn cam tâm tình nguyện đi theo phía sau cậu, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng.
Kỷ Tịch đứng bên bàn trà, rót cho Cố Tử An một ly nước nóng, đưa cho hắn: "Mau uống một ít đi, ca, anh đừng lên lầu nữa, cứ tắm ở dưới đây đi, trong tủ quần áo có đồ ngủ đó."
Cố Tử An gật đầu, giống như một đứa trẻ bị lạc thật lâu, sau cùng cũng tìm được một nơi an tâm.
Nước uống xong, hắn biết hiện tại mình nên đi tắm rửa, rồi thay quần áo sạch sẽ, nhưng hắn nhìn bóng dáng người nọ trong phòng bếp, lần theo mùi hương, hắn giống như bị dụ dỗ đi vào phòng bếp, đi về phía chùm ánh sáng kia.
Kỉ Tịch nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cười với hắn, dỗ dành hắn nói: "Anh, rất thơm có đúng không? Anh đói rồi, đúng không? Nhưng cái này còn phải chờ một lát, trước tiên anh đi tắm nước nóng đi, xong rồi mới được ăn."
Cố Tử An nhìn gương mặt vui vẻ trong suốt của cậu, mặt mày cong cong, đi tới phía sau Kỷ Tịch, nhẹ nhàng ôm vòng lấy cậu từ sau lưng.
Kỷ Tịch dùng đũa khuấy mì trong nồi, suy nghĩ một chút lại bỏ thêm một cái đùi gà, dùng bả vai nhẹ nhàng đẩy Cố Tử An: "Ca, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại giống như một đứa trẻ vật, dính người như vậy."
Cố Tử An dùng cằm cọ cọ mái tóc mềm mại của cậu: “nhà" mà hắn từng ghét bỏ, giờ phút này hắn rất khát vọng như thế này, khát vọng có một gia đình, khát vọng trong nhà vĩnh viễn có người này.
Hắn nỉ non nói: "Kỷ Tịch, anh chỉ dính với mình Kỷ Tịch của anh."