Chương 61

Cậu vô lực nằm trong ngực Cố Tử An, hai người dính dính hôn môi, chờ thở không nổi liền nghỉ ngơi một lát, sau đó hai môi lại vội vàng dán cùng một chỗ.

Trời đất rộng lớn, giống như chỉ có người trước mắt là tồn tại chân thật duy nhất, không biết bao lâu sau khi hết triền miên, cậu nghe thấy Cố Tử An ở bên tai cậu thấp giọng hỏi: "Thích nhất là ở đâu?"

Kỷ Tịch hiểu ý của hắn, tối hôm qua hai người từ phòng khách đến phòng bếp, Cố Tử An hưng trí cao hứng lại kéo cậu ra ban công.

Cậu bị Cố Tử An làm cho cả người thoải mái, tâm tình cũng tốt, dứt khoát nói sự thật: "Chỉ cần là anh, ở đâu em cũng thích." Ở đâu không quan trọng, sống tốt mới là mấu chốt.

Cố Tử An bị những lời này lấy lòng, tay ôm eo cậu lập tức siết chặt.

"Em không chịu được" Kỷ Tịch thất sắc kinh hãi quay đầu nhìn Cố Tử An, chỉ thấy vẻ mặt nam nhân cười xấu xa nhìn cậu, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cau mày hỏi Cố Tử An: “Anh, mấy lần đó anh đều mang bao đúng không?"

Cố Tử An nhướng mày: "Sao vậy?"

Kỷ Tịch cắn môi dưới nói: "Anh, làm bao nhiêu lần, làm thế nào cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, chính là mỗi lần làm anh đều phải đeo bαo ƈαo sυ." Nguyên chủ này thân thể là thể chất dễ mang thai, cậu không hy vọng sẽ sinh con cho pháo hữu* đâu.

Cố Tử An nhìn cậu một lúc lâu, đang muốn nói chuyện, điện thoại di động trên tủ đầu giường vang lên, hắn cầm lên nhìn, phía trên là một tin nhắn.

"Cố tổng, Trì Tu Minh đã liên lạc với Cố Cảnh Diệu."



Trong một câu lạc bộ tư nhân có cảnh quan tao nhã, Cố Cảnh Diệu đã đến chỗ hẹn từ sớm.

Thấy có người đẩy cửa đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy bước nhanh đến chào đón, trên mặt toàn là vẻ hưng phấn: "Tu Minh, em cuối cùng cũng chịu gặp anh."

Trì Tu Minh bị Cố Cảnh Diệu nắm tay, rũ mắt thấp giọng nói: "Diệu ca, bây giờ em gặp khó khăn mới đến tìm anh, anh có khinh thường em không?"

Cố Cảnh Diệu ôm cậu ta đi vào bên trong: "Đồ ngốc, anh cao hứng còn không kịp, Diệu ca của em chính là hậu thuẫn của em, trước đó anh đã hứa với em, mặc kệ lúc nào, chỉ cần em nghĩ thông suốt đồng ý tiếp nhận anh, cánh cửa Cố Cảnh Diệu của em lúc nào cũng có thể mở ra cho em. Nào, chúng ta vào bên trong, nói cụ thể với anh về khó khăn của em bây giờ, Diệu ca mới có thể giúp em."

Trì Tu Minh thấy anh ta nói như vậy, lập tức thả lỏng, mấy ngày nay cậu ta ở công ty bị đủ kiểu ánh mắt lạnh lùng trách cứ, càng thất thế lại càng nghe không được nghe mấy lời nói ấm áp này, cậu ta cảm động nói: "Diệu ca, anh thật tốt, trước kia đều là do em không hiểu chuyện, hiện tại em mới biết được ai thật lòng đối tốt với em."

Cố Cảnh Diệu đi qua bàn ăn không dừng lại, trực tiếp dẫn người đi vào nội thất, một tay anh ta nâng cằm Trì Tu Minh lên, tay kia bóp eo bụng, cười xấu xa nói: "Vậy hôm nay anh đến nếm thử tư vị của Tiểu Minh Minh hiểu chuyện nhu thuận như thế nào, yên tâm đi, anh sẽ rất dịu dàng, cũng sẽ đối xử tốt với em."

"Diệu ca." Trì Tu Minh dừng bước: “Khôn phải anh nói là....."

Cố Cảnh Diệu cũng không để ý, vẫn cười nói: "Ý anh là ăn cơm, ăn em trước rồi mới ăn cơm, không được à? Có chuyện gì vậy? Em đã đồng ý ở bên anh mà, anh cũng đã đồng ý với em là sẽ nhất đao lương đoạn mấy đó cho em rồi mà, hiện tại chúng ta có một vài hành động thân mật không phải là bình thường sao?"

Trì Tu Minh nửa ỡm ờ nữa né tránh, thì đã bị Cố Cảnh Diệu đẩy vào nội thất.

Cố Cảnh Diệu tha thiết ước mơ với cậu ta hơn hai năm, mỗi ngày tâm tâm niệm niệm lo lắng, trong lúc đó lại tặng vô số xe sang và trân bảo, chỉ để chọc cho mỹ nhân cười một tiếng.