Bác bảo an đứng thăm dò nhìn, nói: "Bộ dạng rất đẹp trai, ai, cậu đừng nói nữa, không thấy là rất giống người nhà họ Kỷ mặt mày xám xịt chuyển đi à, không lẽ là cậu con trai lớn bị Kỷ Chính Tín kia đuổi đi đó chứ?"
Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi ngồi lại nhớ tới trò hề của công ty cho vay nặng lãi đến tận nhà đòi nợ, cảm thán: "Ôi, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây ha! Đó chắc là báo ứng rồi, chắc bọn họ có chết cũng không nghĩ tới con trai bị mình đuổi đi lại trở thành đại minh tinh đâu."
Đang nói chuyện, bác bảo vệ đang đứng tinh mắt nhìn thấy một chiếc Audi đậu ở cửa, thấy là biển số xe xa lạ, ông vội vàng mở cửa phòng bảo vệ, lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngài tìm..."
Cửa sổ ghế lái mở ra, nam thanh niên một cánh tay khoác lên vô lăng, một cánh tay gác lên cửa sổ xe, cười nói với bảo vệ: "Lão Lý, là tôi."
Bác bảo vệ thấy rõ người ngồi trên ghế lái, lại quan sát chiếc xe một cái, trong mắt toàn là không thể tin, ông thán phục nói: "Ôi, Quản lý Dương, sao lại là cậu vậy, không phải cậu mới từ chức mấy ngày trước à? Mới phát đạt ở đâu đúng không?"
Thanh niên tên Dương Tử từ trong vali móc túi thuốc lá ra, ném cho bác bảo vệ nói: "Hiện tại tôi đang làm việc ở tập đoàn Mộng An, công việc rất bận rộn, cũng đêm nay rãnh, nên đến đây thăm mẹ tôi."
"Tập đoàn Mộng An?!" Trên mặt bác bảo vệ lộ ra thần sắc khâm phục lại hâm mộ, vội vàng kêu người trong phòng: “Tiểu Vương, mau ra đây, là quản lý Dương, hiện tại cậu ấy làm việc ở tập đoàn Mộng An."
Tiểu Vương nghe thấy tiếng kêu, vội vàng đi ra, nịnh nọt nói: "Quản lý Dương, anh gặp phải quý nhân nào vậy, anh còn biết đường nào không, giới thiệu cho anh em đi?"
Dương Tử được nịnh nọt vui vẻ, cũng không giấu diếm đồng nghiệp trước kia làm việc cùng nhau: "Trước kia tôi và mẹ tôi đã cứu một cậu bé trước cửa nhà họ Kỷ, mọi người biết không, bây giờ cậu ấy rất đáng sợ đó, trở thành đại minh tinh rồi, mấy ngày trước trở về đưa cho mẹ tôi một tấm danh thϊếp, nói chưa được mấy câu đã bảo tôi trực tiếp đến tổng bộ tập đoàn Mộng An làm việc."
Từ khi nhà họ Kỷ chuyển đi, chuyện trước kia của nhà ông ta ở trong tiểu khu đều bị truyền ầm ầm như sấm, Tiểu Vương vừa nghe vội vàng giơ điện thoại di động giấu sau lưng lên, hâm mộ nói: "Chính là minh tinh lớn Kỷ Tịch này đó à? Wow! Quản lý Dương, tự nhiên lại có một cái bánh ngọt trên trời đập vào kìa!"
Thấy phía sau lại có một chiếc xe chạy đến, Dương Tử phất phất tay với hai nhân viên bảo vệ, nhìn bác bảo vệ ý vị thâm trường nói: "Tôi đi trước đi! Đúng rồi, tôi chuẩn bị sang năm mua cho mẹ tôi một căn nhà ở đây, nếu có nhà cũ hợp ý để bán, hai người phải chú ý cho tôi nha! Hẹn gặp lại!"
Bác bảo vệ trong lòng đặc biệt không có tư vị gì, vừa hối hận rồi buồn nản, lại ghen tị với Dương Tử, năm đó ông cũng nhìn thấy cậu bị đuổi ra quỳ gối ở cửa, xuất phát từ thái độ nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, ông đã không quan tâm.
Ai biết được, người tính không bằng trời tính đâu!
Bảo vệ trẻ tuổi không biết nội tình, vẫn cảm thán: "Làm người tốt vẫn thân thiện một chút! Nhìn quản lý Dương phát đạt kìa! Thậm chí còn muốn mua nhà ở đây đó!"
—
Kỷ Tịch cảm giác được phía sau khác thường, lập tức bừng tỉnh, cả người cậu tê dại, chống cánh tay muốn bò về phía trước, cổ họng khàn khàn nói không nên lời.
"Anh, không cần, anh một đêm làm ba lần rồi, sao mà không cho người ta ngủ một lát chứ, còn có đạo lý nữa hay không vậy..."
Cố Tử An thực tủy biết vị, ôm lấy eo nhỏ nhắn, xoay cằm cậu dịu dàng hôn lên.
Kỷ Tịch môi lưỡi giao triền cùng hắn, triệt để mê loạn trong hormone của hắn.
Không biết qua bao lâu, nước sôi trong đầu Kỷ Tịch lại tiếp tục sôi trào, ùng ục bốc hơi nóng, làm thỏa mãn lục phủ ngũ tạng tứ chi khắp người, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn mình kêu gào vui thích.