Hắn cầm một cái khăn tắm lớn, quấn người ta lại rồi trực tiếp ôm lên giường lớn trong phòng ngủ, lại đắp chăn cho Kỉ Tịch.
Trong phòng tắm, nước trong cơ thể bốc hơi quá nhanh, Cố Tử An đứng dậy rót một ly nước đun sôi, lại trở lại trước giường, phát hiện đứa nhỏ này đã ngủ thϊếp đi.
"Kỷ Tịch" Hắn ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng ôm lấy người ta, đưa ly nước đến bên miệng người ta, ôn nhu nói: “Nào uống chút nước đi."
Kỷ Tịch đã kiệt sức, đến mức này rồi thì còn gì để mất nữa đâu chứ, cậu nhắm mắt lại nửa mơ nửa tỉnh há miệng uống vài ngụm nước, đầu nghiêng một cái, ngã vào trong ngực Cố Tử An lại tiếp tục ngủ.
Cố Tử An ngửa đầu uống cạn nước còn sót lại trong ly, tiện tay đặt lên tủ đầu giường, xoay cằm người ta qua, liếʍ đi những giọt nước tràn xuống khóe miệng cậu, nhẹ nhàng đặt lên giường, chuẩn bị đứng dậy mặc đồ ngủ cho cậu.
Ngực trắng nõn và thắt lưng, cả trên đùi đều là vết đỏ, phía sau càng sưng đỏ không chịu nổi, Cố Tử An cầm thuốc mỡ nằm sấp trên giường cẩn thận bôi thuốc cho cậu, lại thương tiếc nhìn Kỷ Tịch một lúc lâu, ở khóe miệng, mi tâm hôn xuống vô số nụ hôn, lúc này mới ôm cậu ngủ say.
Khi Kỷ Tịch mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng, cảm nhận được sự ấm áp sau lưng, cậu ủng ủng ra sau.
"Nếu còn chen chúc nữa thì tôi sẽ ngã xuống đấy." Giọng nói gợi cảm của Cố Tử An vang lên bên tai.
Kỷ Tịch đột nhiên hiểu được vì sao hai ngày trước mình lại sắp ngã xuống giường, phỏng chừng là bị thói quen ôm ngủ của Cố Tử An, trong giấc ngủ lúc nào cũng sẽ tìm l*иg ngực ấm áp kia.
Cố Tử An nghe thấy cậu cúi đầu cười, cổ họng còn có chút khàn khàn, hắn chống cánh tay ngẩng đầu nhìn cậu: "Vui vẻ như vậy à, cười cái gì?"
Cảm giác cả người đau nhức khiến Kỷ Tịch nhớ lại tối hôm qua đã làm gì với người này, trong đầu hiện lên những hình ảnh xấu hổ kia, cậu thoáng có hơi ngượng ngùng, Kỷ Tịch vùi mặt vào trong chăn, chỉ lộ ra vành tai ửng đỏ.
Cố Tử An thích sự phóng đãng tối qua của cậu, cũng yêu bộ dáng ngượng ngùng này của cậu, hắn cúi đầu ngậm vành tai Kỷ Tịch tinh tế nhấm nháp.
Kỉ Tịch sợ ngứa, cười ha ha, nghiêng đầu qua bên phải khiến hắn hôn xuống, trong lúc đùa giỡn, thoáng nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã 11giờ chiều, cậu kinh hãi: "Cố ca, sao anh không đi làm. "
Cố Tử An xoay cằm Kỷ Tịch, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng húp của cậu, nhìn chằm chằm vào mắt người nọ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu đùa, hỏi cậu: "Gọi tôi là gì?"
Kỷ Tịch đang chuẩn bị nâng cánh tay ôm cổ hắn, vừa động động một chút, liền cảm giác cả cánh tay đau nhức đã không còn là của mình nữa, cậu chậm rãi vươn tay, trên cổ tay trắng nõn từng vệt vết đỏ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt hai người, Kỷ Tịch bắt đầu tính sổ với người nọ: "Hảo anh trai, trên ba chương ước pháp anh đặt cho em không phải nói không chạm vào em sao?"
Cậu thầm nghĩ mình thật sự là một nam nhân cặn bã, mỗi ngày dùng các loại phương pháp dụ dỗ người khác, người ta cắn câu, lại bắt đầu từ chối trách nhiệm bỏ qua không còn gì.
Cố Tử An Tâm ho một tiếng, thiếu chút nữa tự mình sặc chết, hắn sờ sờ mũi, quyết định đứng dậy, hỏi: "Có đói không?"
Vừa dứt lời, bụng Kỷ Tịch liền kêu một tiếng.
Tối hôm qua không ăn cơm, hiện tại đã gần chiều, trong lúc đó còn trải qua một hồi công việc thể lực thảm hại, cậu gật gật đầu: "Đói!"
Thấy Cố Tử An mở cửa đi ra ngoài, Kỷ Tịch ôm chăn mềm mại len lén cười rộ lên, tuy rằng các bộ phận trên cơ thể đều mơ hồ đau đớn, nhưng linh hồn giống như đã chiếm được sự thăng hoa thật lớn, mở ra lĩnh vực khoái hoạt mà cậu chưa từng đặt chân tới.
Điều này là dục tiên dục tử, chết trong suиɠ sướиɠ!
Không bao lâu sau, Cố Tử An bưng thức ăn vào phòng ngủ, đặt khay thức ăn lên bàn trà, hắn đi tới trước giường, một chân quỳ trên giường, chống cánh tay khom lưng hỏi người bịt kín đầu trong chăn: "Đi rửa mặt trước hay ăn trước?"