Chương 40

"Wow! Ai đã làm mấy món này vậy? Đây đúng thật là cấp bậc đầu bếp!" Lê Thấm nhìn lên bàn cảm thán.

Hà Sanh hiện tại đối với Kỷ Tịch vừa có năng lực vừa khiêm tốn lập tức coi như hậu bối của mình: "Mì tương là tôi làm, những món khác đều là đồ đệ của tôi làm."

Lãnh Ngạn cười nói: "Ôi, Sanh ca, sư phụ thoải mái như anh trông có vẻ rất nhẹ nhàng ha."

Tô Tầm nhìn chằm chằm miếng thịt mê người gắp một miếng, trong miệng còn ngậm thức ăn không nhịn được liền quát lên với mọi người: "Trời ơi! Mọi người đừng nói nữa, mau nếm thử miếng thịt này đi, ngon số zách luôn!"

Trì Tu Minh nhìn mọi người bị Kỷ Tịch mua chuộc bằng một bàn đồ ăn, quyết định không thể để nó tùy ý biểu hiện tài năng như vậy nữa.

Sáu người trong ống kính, vui vẻ vây quanh bàn ăn, vừa nói vừa cười mà ăn bữa ăn đầu tiên của chương trình.

Hà Sanh dẫn đầu nâng ly: "Mỗi một hành trình đều là trải nghiệm, rất may mắn khi được gặp gỡ mọi người trong cuộc sống này, chúc tất cả mọi người có thể tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc sống trong cuộc đời, nâng ly chúc mừng!"

"Cụng ly!"

Lãnh Ngạn buông ly xuống, gắp một miếng gà cay vào miệng nhai, không nhịn được cười nói: "Gà nuôi thật sự rất hoang dã, tôi vừa mới ra sân sau bắt gà, vừa mới vào chuồng gà, trời ạ, cái mỏ gà nhọn kia, chân gà sắc bén kia, không một chút e ngại mà cùng nhau bay về phía tôi, tôi sợ hãi vội vàng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, ha ha ha, đoạn này nhất định phải cắt, ngàn vạn lần không thể cho lên sóng, quá mất mặt, tôi "kinh doanh" hình tượng cao lãnh của nhiều năm như vậy sẽ biến mất hoàn toàn đó."

Tô Tầm ngồi bên cạnh anh cười vỗ anh một cái: "Vậy mà vừa rồi anh còn nói với em bắt gà rất vui, lừa em đổi với anh, anh Tu Minh so với anh thành thật hơn nhiều. "Cô quay đầu nhìn Trì Tu Minh "Ai, anh Tu Minh, anh đang nghĩ cái gì vậy."

Trì Tu Minh tỉnh táo lại, vội vàng nói thêm vào: "Tôi cũng sợ mình bị mất hình tượng."

Lãnh Ngạn nói: "Quá trình bắt gà thật sự rất thú vị, chỉ là kết quả không được tốt lắm, tôi và Trì Tu Minh bắt cả nửa ngày cũng không bắt được, còn bị vây cả người phân gà, hồi lâu sau đầu bếp Kỷ đợi nửa ngày mà không có miếng thịt nào vào nồi, nên tôi trực tiếp cầm chổi lớn nhào vào con gà."

Kỷ Tịch cũng cười nói: "Tôi không có cần gấp, tôi ngồi đợi một hồi lâu, rồi tôi đến sau vườn nhìn, đây đâu phải là người bắt gà, rõ ràng là mấy con gà đuổi theo hai người chạy tán loạn."

Lời nói của cậu rất có cảm giác hài hước, mọi người đều cười to ầm ầm.

Lê Thấm ôm bụng cười nói với Kỷ Tịch: "Tiểu Kỷ, em như vậy là sẽ không có cách nào an tâm lăn lộn trong giới giải trí đâu, vốn đẹp trai, nấu cơm ngon như vậy, lại có năng lực như vậy, vậy là sẽ bị mấy cô gái nhỏ ngày ngày thương nhớ cho coi."

Tô Tầm đang nhìn Kỉ Tịch ngây ngốc vui vẻ, nghe vậy vội vàng chuyển tầm mắt, duỗi đũa gắp chút mì trộn tương, ra vẻ bình tĩnh ăn từng miếng nhỏ.

Kỷ Tịch một giây được giáo viên nhân dân khen nức mũi, trêu ghẹo ống kính nói: "Các cô gái nhỏ sẽ không ngốc như vậy đâu, các cô ấy đều cố gắng làm cho mình trở nên ưu tú hơn, chờ người ưu tú hơn nhớ thương."

Bây giờ rất nhiều ngôi sao coi người hâm mộ là phụ kiện trên con đường nổi tiếng của họ, nhưng rất ít người có thể đứng ở góc độ fan nữ hoặc phụ nữ để suy nghĩ.

Những lời tôn trọng phụ nữ này khiến Tô Tầm và Lê Thấm đều thoải mái và vui trong lòng.

Lê Thấm thầm nghĩ, người có thể tham gia chương trình này quả thật cũng không đơn giản, cậu bé này tuy rằng hiện tại không có danh tiếng gì, nhưng không thể xem thường.

Chỉ dựa vào tiêu chuẩn nói chuyện làm việc và EQ này, duyên với khán giả là chuyện thỏa đáng không thành vấn đề, điều khó có được chính là một vẻ ngoài bắt mắt, như vậy thì sẽ lăn lộn một cách dễ dàng không thành vấn đề.