Tống mẫu cũng chẳng phải nữ nhân có tính tình mềm yếu, nếu không một nữ nhân như nàng sao có thể mang theo nhi tử mà sống một mình được. Chờ sau khi nhi tử vào nhà, nàng bỏ công việc đang làm dở xuống, khóa cửa nhà lại đi đến Cố gia tìm Cố lão thái thái nói chuyện vài câu.
Lão thái thái vừa nghe đã thấy chuyện này không đúng: “Nha đầu kia chạy đến nhà ngươi?”
Tống mẫu cũng ngại không nói ra suy đoán về những tính toán của Cố Trân, chỉ nói: “Sắp sửa thi Huyện đến nơi rồi, Trạch nhi nói với phu tử nó không muốn đến học đường, chỉ ở nhà ôn tập, cho nên ta muốn trong khoảng thời gian này những nữ hài trong thôn đừng đến nhà ta nữa, miễn làm ảnh hưởng đến Trạch nhi. Cứ coi như đây là tâm ý của người làm mẹ là ta thôi.”
“Đúng vậy, đúng là phải làm như thế.” - Lão thái thái cũng không cảm thấy việc Tống mẫu đuổi người là không đúng, chẳng phải con trai bảo bối của bà cũng thà rằng vào trong huyện thuê nhà chứ không chịu ở lại nhà hay sao, đó cũng là vì nhân khẩu của Cố gia quá đông, chứ không thì lão thái thái cũng không muốn như vậy: “Nương Trạch nhi yên tâm, ta sẽ nói với nha đầu kia. Cả ngày chẳng thấy thân ảnh nó đâu, hóa ra là chạy đến nhà ngươi. Suốt ngày chỉ biết suy tính linh tinh, việc trong nhà cũng không chịu làm, chỉ có nó là hay gây chuyện nhất.”
Bởi vì quan hệ của Tống Trạch và Cố Chiêu khá thân thiết cho nên thái độ của Tống mẫu cũng thiên về phía lão thái thái và Cố Chiêu, sẽ không giúp Cố Trân nói đỡ. Lại nói, hiện tại đã nhìn thấu toan tính của Cố Trân, trong lòng Tống mẫu đã có hơi không thích nàng.
Tống mẫu cũng không nhắc lại chuyện hôn nhân của Tống Trạch và Cố Dao, nói việc này xong thì viện cớ muốn đến nhà khác nói rõ rồi cáo từ rời đi.
Còn việc hôn nhân, nàng cũng cần phải suy xét thêm một chút, nếu lần này Trạch nhi có thể thi được thành tích tốt thì chưa chắc đã cần phải làm mai người trong thôn, nàng cần phải tìm cho nhi tử một mối hôn nhân có thể trợ giúp nhi tử mới được.
Cố Trân đi dạo bên ngoài một vòng, khi trở về trên mặt đã không thể khống chế được vẻ vui mừng. Đời trước nàng đã nghe người ta nhắc tới một chuyện, đó là có người ở trong núi đào được một số bạc lớn không rõ người chôn, ai ngờ khi tin tức kia truyền ra đã khiến kẻ cắp đem cả nhà người kia gϊếŧ chết. Sau khi vụ gϊếŧ người xảy ra thì tiền căn hậu quả của sự việc mới được làm rõ, lần này trọng sinh trở về nàng đã sớm đến tìm thử xem có số bạc này thật hay không.
Ở trong mắt Cố Trân, việc nàng đang làm chính là việc tốt, nếu như người kia không đào được số tiền tài bất nghĩa này thì sẽ không khiến người khác mơ ước dẫn đến họa sát thân, người nhà hắn cũng sẽ không bị liên lụy. Còn nàng, nàng sẽ không để chuyện này lộ ra, nàng đã đem số bạc đó đến chôn ở một nơi khác, chỉ chừa lại vài khối bạc vụn trên người, đợi đến khi phân gia, xem xét tình hình xong mới nghĩ đến việc có lấy ra hay không. Thực sự thì nàng càng muốn tiêu số bạc này cho Tống Trạch, như vậy có thể giúp Tống gia giải vây, lại có thể khiến Tống Trạch nhỡ kỹ ân tình của mình, sau này sẽ càng đối xử với nàng tốt hơn.
Trong lòng Cố Trân cực kỳ kích động, chỉ đếm sơ qua thôi đã thấy trong cái hũ kia có khoảng hơn trăm lượng bạc, cho dù là toàn bộ Cố gia cũng không có nổi nhiều bạc như vậy, hiện tại tất cả đều thuộc về nàng. Có số bạc này rồi, nàng không cần phải nhìn sắc mặt người nhà Cố gia nữa. Không cho mình ăn cơm sao? Nàng có thể tự đi mua đồ ăn, hơn nữa còn có thể khiến người cha ngu hiếu kia của nàng sáng mắt, thấy rõ gia gia nãi nãi nhẫn tâm tới mức nào.
Mới vừa bước vào cửa đã nhận ngay một tràng mắng xối xả từ phía lão thái thái, việc nhà không làm lại đẩy hết cho hai muội muội, hơn nữa một cô nương mười bốn tuổi, không chịu ở yên trong nhà mà cả ngày cứ chạy loạn khắp nơi, chẳng ra cái thể thống gì. Lão thái thái phát hiện, từ sau khi nha đầu này bị ngã vỡ đầu thì càng ngày càng không ra gì.
Bởi vì có số bạc kia nên Cố Trân hiện tại rất tự tin, nhanh mồm nhanh miệng đáp lại: “Ta ra ngoài thi đã làm sao? Chẳng lẽ ở Cố gia này chỉ có một mình ta không chịu làm việc? Cố Dao cũng có chịu làm không? Cả ngày chỉ trốn ở trong phòng vì sao nãi không mắng nàng mà cứ mắng ta? Nãi đối xử không công bằng, ta không phục!”
Lão thái thái tức giận đến nỗi muốn chạy ra xé nát miệng nha đầu Cố Trân chết tiệt kia. Tiểu Triệu Thị thấy nàng nhắc đến nữ nhi nhà mình sao tâm tình có thể tốt được? Vì thế chạy ra lớn tiếng nói: “Dao nhi nhà ta thì làm sao? Dao nhi nhà ta động chạm gì đến ngươi mà ngươi phải lôi nó vào? Tuy rằng Dao nhi nhà ta không làm việc nhà nhưng nó làm thêu thùa, thành phẩm chẳng lẽ không đổi thành tiền sao? Tiền bạc nó kiếm được cũng đâu có giữ lại cho riêng nó, lần nào cũng giao một phần vào tiền chung của cả nhà, Cố Trân ngươi cả ngày chạy loạn bên ngoài đã từng giao được mấy cái tiền đồng cho nhà này rồi?”
Sự thật cũng chính là như vậy, số tiền Cố Dao thêu thùa có được đều giao một nửa cho gia đình, một nửa còn lại thì nương nàng giữ giúp để làm của hồi môn sau này. Thực sự thì cho đệ đệ tiền để mua quà nhập học Cố Dao cũng có thể bỏ ra, bởi vì đó là đệ đệ ruột của nàng, chuyện này cũng đã được lão thái thái đồng ý.
Cố Trân phản kích nói: “Từ trước đến giờ ta ở nhà làm việc nhà thì gọi là gì? Nha hoàn của những gia đình giàu có làm việc nhà còn được nhận tiền tiêu vặt, còn ta thì sao? Ta đòi tiền của các ngươi à?”
Lão thái thái cùng Tiểu Triệu Thị bị những lời ngụy biện này của nàng làm cho trợn mắt há mồm, cũng vì thế mà bà càng bực hơn, cầm lấy chổi đuổi theo nha đầu chết tiệt kia mà đánh: “Còn đòi tiền tiêu vặt? Ngươi cho rằng Cố gia là gia đình giàu có hay sao? Ngươi có suy nghĩ muốn trèo cao như thế thì sao không đến những gia đình giàu có kia mà làm nha hoàn đi! Cút cho ta!”
Cố Trân không muốn bị đánh, thấy chổi quật tới thì né đi, nàng rất muốn đem bạc của mình ném vào mặt những kẻ xem thường nàng kia nhưng lại sợ lấy số bạc đó ra thì sẽ không thu về được nữa. Nàng không muốn những người này nhận được bất cứ thứ tốt gì của mình cho nên khi thấy cái chổi từ phía lão thái thái lại quật tới lần nữa thì nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, lớn tiếng trả lời: “Đi thì đi, là nãi đuổi ta ra khỏi nhà, không phải ta không muốn ở nhà. Nãi chỉ biết thiên vị tiểu thúc và một nhà đại bá, còn nhà ta thì là cái gì?”
Lão thái thái nghe thấy những lời này thì tức giận đến ngực phát đau, nha đầu chết tiệt này còn muốn rêu rao ra bên ngoài hủy hoại thanh danh của Cố gia.
Vừa lúc đó Tống mẫu đi thông báo một vòng trở về, nghe thấy Cố Trân la hét như vậy theo bản năng nhíu mày. Lại cãi lời người lớn trong nhà nữa sao, vừa thích toan tính lại còn không chịu an phận, người như vậy lại càng khiến nàng không muốn cho tiếp xúc với nhi tử của mình.
Cố Trân không nhìn thấy Tống mẫu, đi thẳng lên trấn trên, nàng muốn đến trấn trên mua vài thứ, như vậy mới có cớ mang sang cho Tống Trạch. Nàng đã muốn làm như vậy từ sớm nhưng trước đó ngay cả một đồng tiền cũng không moi được từ tay nương cho nên chỉ có thể từ bỏ, hiện tại thì tốt rồi.
Nàng biết Tống gia cũng chẳng phải gia đình giàu có gì, ở đời trước sau khi Cố Dao gả qua đó thì cũng chỉ có thể cùng với Tống mẫu làm công việc thêu thùa để kiếm tiền, nhưng số bạc mà nàng kiếm được đây còn nhiều hơn số tiền mà Cố Dao thêu thùa kiếm được rất nhiều.
Tống mẫu về đến nhà bèn nói với nhi tử: “Trạch nhi, hay là ngày mai ngươi khởi hành đến học đường ở trấn trên ôn thi đi, sợ là nha đầu Cố gia kia không chịu an phận nghe lời như vậy đâu.”
Tống Trạch đau đầu, quả nhiên mọi chuyện đã không may bị Cố Chiêu đoán đúng.