Chương 7 (2)

Tề nhị thiếu tự mình rót cho Cố Chiêu một tách trà, tò mò hỏi: “Cố công tử thực sự có thể giải vây giúp tửu lầu nhà chúng ta sao?”

Cố Chiêu bình tĩnh nói: “Nếu như phiền não của Tề nhị thiếu là đậu hũ bạch ngọc thì đúng là ta có thể.”

Tề nhị thiếu nhướn mày: “Cố công tử biết cách làm ra đậu hũ bạch ngọc?”

Nhìn quần áo mà Cố Chiêu mặc trên người trông có vẻ không phải là thiếu gia nhà có tiền, cho nên hắn thực sự có hơi nghi ngờ Cố Chiêu. Nhưng suy đi nghĩ lại thì đối phương cũng chẳng có gan lừa gạt Tề gia, cho nên nếu thực sự đối phương biết cách làm của đậu hũ bạch ngọc thì đối với Tề gia đó cũng là một việc đáng mừng.

Cố Chiêu gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, ta biết cách làm, nhưng ta cũng khá tò mò. Hẳn là Tề nhị thiếu cũng có chút bối cảnh, vì sao chủ nhân của tửu lầu cách vách lại chèn ép Tề nhị thiếu như vậy?”

Tề nhị thiếu hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng đầy vẻ khinh thường nói: “Ngươi nghĩ chủ nhân phía sau đậu hũ phường và tửu lâu kia là ai? Đó chính là huyện lệnh phu nhân của huyện chúng ta, vốn dĩ sinh ý của cái tửu lâu nhà nàng kia cũng chỉ bình thường, căn bản không thể so được với tửu lâu Tề gia chúng ta, nhưng sau khi nàng làm ra được món đậu hũ bạch ngọc này thì tình thế đã đảo ngược.”

Cố Chiêu kinh ngạc, không ngờ tới chủ nhân phía sau của phường làm đậu hũ bạch ngọc lại có địa vị lớn như vậy, cũng may hắn không hành sự lỗ mãng, hơn nữa người hắn tìm đến lại là Tề gia. Tuy không biết địa vị của Tề gia như thế nào nhưng nhìn biểu hiện của vị Tề nhị thiếu này thì có lẽ cũng không thực sự sợ chọc tới huyện thái gia.

“Nếu như tửu lâu Tề gia có được đậu hũ của chính mình thì vị huyện lệnh phu nhân này sẽ làm thế nào?”

Dường như đã nhìn ra lo lắng của Cố Chiêu, Tề nhị thiếu cười nói: “Đừng nói là huyện lệnh phu nhân, cho dù có là huyện lệnh đại nhân thì cũng không thể ở huyện Thanh Hà này một tay che trời, huống chi, cho dù không có Cố công tử thì ta cũng sẽ tìm cách từ nơi khác làm ra đậu hũ bạch ngọc, cho dù nơi khác không có thì kinh thành nhất định sẽ có.”

Cố Chiêu hiểu ra, nếu tự mình làm đậu hũ thì sẽ nguy hiểm, nhưng đợi đến khi Tề gia đem sinh ý của đậu hũ làm lớn lên thì Cố gia cũng có thể đi theo hưởng chút lợi, đến lúc đó sẽ không quá mức khiến người chú ý nữa.

“Vậy cách làm đậu hũ này, Tề nhị thiếu định thu với giá bao nhiêu?” - Cố Chiêu hỏi nhưng vì những câu mà Tề nhị thiếu đã nói trước đó, hắn cũng đoán được cái giá này sẽ không quá cao. Những điều mà Tề nhị thiếu nói trước đó chính là cố ý nói cho Cố Chiêu biết hắn có nhiều cách để lấy được công thức, không nhất định cần đến Cố Chiêu, mua công thức từ Cố Chiêu cũng chỉ để tiết kiệm chút thời gian và tiền bạc thôi.

Tề nhị thiếu sờ sờ cằm, xem ra vị Cố công tử này thật sự biết cách làm đậu hũ, nghĩ đến việc có thể lập tức đấu võ đài với huyện thái gia, Tề nhị thiếu cũng rất vui vẻ, cũng vì sự vui vẻ này mà hắn hào phóng hơn chút: “Ta trả ngươi năm mươi lượng bạc, thế nào?”

“Không mua đứt?”

“Đương nhiên không mua đứt, chẳng phải huyện Thanh Hà đã có phường làm đậu hũ rồi đó sao, hay là Cố công tử vốn định lấy công thức này để cho chính mình dùng?”

Cố Chiêu gật gật đầu: “Đúng là ta có ý định như vậy, muốn cho người nhà kiếm chút tiền tăng thêm thu nhập, đương nhiên người nhà ta không thể nào mở rộng việc buôn bán đậu hũ ra đến tận huyện Thanh Hà được, ở huyện Thanh Hà có hai nhà đấu võ đài là đủ rồi.”

Tề nhị thiếu sảng khoái đáp: “Thành giao.”

Tề nhị thiếu lập tức bảo chưởng quầy đem bạc và giấy mực bút nghiên đến, tự mình giúp Cố Chiêu mài mực. Cố Chiêu ở trước mặt hắn viết ra quá trình làm đậu hũ. Ngay từ khi Cố Chiêu bắt đầu động bút, Tề nhị thiếu đã đứng bên cạnh nhìn, trên mặt dần lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Cố Chiêu thấy được, cười nói: “Chắc là Tề nhị thiếu không ngờ tới cách làm của đậu hũ bạch ngọc lại đơn giản như vậy nhỉ? Nói thẳng ra thì, thứ này cực kỳ dễ làm, cho nên chờ đến khi đậu hũ bạch ngọc được lan truyền rộng rãi thì nhất định giá cả của nó sẽ bị hạ xuống.”

Còn hiện tại, chẳng cần hỏi cũng biết giá bán của đậu hũ bạch ngọc nhất định không rẻ.

Tề nhị thiếu như suy tư gì đó, nói: “Vậy chỉ có thể nhân lúc nó chưa được lan truyền rộng rãi kiếm trước một ít.”

Chuyện này cũng không liên quan đến Cố Chiêu, hắn chỉ muốn giúp Cố gia kiếm thêm chút tiền, không cần phải mở hẳn một phường làm đậu hũ lớn làm gì, hơn nữa, ngoại trừ đậu hũ ra, những chế phẩm liên quan đến đậu cũng có không ít.

Cố Chiêu vừa viết vừa nói: “Dùng hạt đậu nghiền ra, lọc lấy nước, sau đó nấu chín thành sữa đậu, thứ mấu chốt khiến đậu hũ có thể đông lại thành khối chính là chất khiến nó kết tủa. Ta có ba cách, một là nước chát, hai là nước chua sau khi làm đậu hũ, còn ba là thạch cao. Mỗi một cách đều sẽ khiến đậu hũ có hương vị khác nhau, Tề nhị thiếu có thể cho người thử cả ba.”

Cố Chiêu đem tỉ lệ nước chát, còn có cả phương pháp cụ thể khi sử dụng thạch cao viết ra. Nếu đã làm buôn bán thì không thể không bỏ vốn gốc, làm đậu hũ thạch cao cần phải dùng loại thạch cao phi đã được tinh luyện từ thạch cao sống, hơn nữa, khi hòa thạch cao vào nước, chỉ lấy phần nước trong phía bên trên để sử dụng. Đậu hũ được làm từ phương pháp này sẽ trơn mềm hơn so với làm bằng nước chát. Nghĩ đến đậu hũ Cố Chiêu lại nhớ tới đậu hũ Ma Bà, chậc, đúng là muốn rớt nước miếng.

Viết xong một trang giấy lớn, Cố Chiêu hong khô mực, đưa đến tay Tề nhị thiếu còn đang hơi ngây ngốc: “Đây là phương pháp làm đậu hũ.”

Ánh mắt Tề nhị thiếu có chút phức tạp nhận lấy, nói khó nghe một chút thì nguyên liệu để làm ra đậu hũ có chút rẻ tiền, thật khó có thể tưởng tượng được đến cuối cùng lại có thể trở thành thứ như đậu hũ bạch ngọc. Cố Chiêu cũng chẳng thèm để ý đến tâm tình của Tề nhị thiếu, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Đúng rồi, sau khi lọc lấy sữa đậu thì số bã đậu dư lại cũng rất hữu dụng, đó là loại thức ăn cực kỳ tốt để chăn nuôi gia súc, đối với một số hộ nghèo khổ thì ngay cả người cũng có thể ăn được.”

Đặt ở mạt thế, có được một bồn thức ăn làm từ bã đậu thôi cũng đã khiến người người tranh đoạt rồi.

“Đa tạ Cố công tử.” - Tề nhị thiếu nhận phần nhân tình này, vì nguyên bản, Cố Chiêu không cần thiết phải nói cho hắn biết điều đó. Hắn tin rằng, phương pháp làm đậu hũ trong tay mình đây còn hoàn thiện hơn so với phương pháp phường đậu hũ bên kia làm ra, nhất là những phương pháp khiến đậu kết tủa, đậu hũ phường bên kia không thể có một cách đầy đủ toàn diện như của hắn.

“Tề nhị thiếu khách khí rồi, ngươi mua ta bán, đối với ta phương pháp làm đậu hũ này còn chẳng hữu dụng bằng tiền bạc.”

Tề nhị thiếu đem tờ giấy viết phương pháp làm đậu hũ gập lại, cất đi, lại hỏi: “Nhìn qua thì có vẻ Cố công tử là thư sinh đi thi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy ta tiễn Cố công tử.”

“Làm phiền rồi.”

Cố Chiêu không cự tuyệt, lần đầu gặp mặt, ấn tượng Tề nhị thiếu để lại cho hắn không tồi, hơn nữa Tề nhị thiếu còn có ý muốn tiếp tục lui tới với hắn, Cố Chiêu cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Đợi đến khi làm ra được đường trắng hắn cũng phải tìm một nhà nào đó để bán đi, không biết Tề nhị thiếu này có phải người phù hợp hay không.