Chương 7 (1)

Cho dù nghĩ chuyện kiếm tiền nhưng Cố Chiêu cũng không quên việc học của chính mình, công danh là thứ nhất định phải có, ít nhất cũng phải thi được cái danh tú tài.

Đọc sách đến nửa đêm, sáng hôm sau lại dậy thật sớm, sau khi rèn luyện thân thể lại tiếp tục đọc sách, mãi đến tận giữa trưa Cố Chiêu mới bỏ sách trong tay xuống, ra cửa kiếm ăn, đồng thời cũng để quen thuộc hơn với huyện Thanh Hà. Vì để chuẩn bị cho công việc bán đường trắng của mình, hắn cần phải tìm một vài người hợp tác, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là một người dân hết sức bình thường mà thôi.

Lúc đi dạo trên đường, hắn nhìn thấy một hiện tượng vô cùng kỳ quái, có hai cái tửu lầu vị trị trí không khác nhau là mấy, nhưng một bên thì buôn bán cực kỳ tốt, trong đại đường, trên lầu đều ngồi đầy người, đã vậy còn có người muốn đi vào, bên còn lại thì lại cực kỳ quạnh quẽ.

Ở trước cái tửu lầu buôn bán tốt kia, Cố Chiêu mơ hồ nghe được mấy chữ quen thuộc, đậu hũ bạch ngọc, sau đó còn nghe thấy có khách nhân trong đó kêu: “Tiểu nhị, cho ta một phần đậu hũ bạch ngọc.”

“Được, khách quan chờ một chút, lập tức mang lên.”

Chậc chậc, nhìn cảnh này, Cố Chiêu có hơi buồn cười, có điều lại nghĩ đến lúc trước tình cờ đọc được miêu tả về đậu hũ ở trong một cuốn sách nào đó, nghe nói khi đậu hũ được truyền đến Oa Quốc*, chỉ có quý tộc mới có thể ăn được, còn nói là vật lấy hi vi quý.

(*Vì truyện giả tưởng lại đề cập đến tên quốc gia nên mình không dịch thẳng mà để theo phiên âm nhé.)

Cố Chiêu lắc đầu, đi đến trước căn tửu lầu buôn bán ảm đạm kia, tuy rằng giờ đã là giờ buôn bán cao điểm vào buổi trưa nhưng một nửa số bàn trong đại đường vẫn chưa được lấp kín. Nhìn thấy Cố Chiêu tiến vào, trên mặt tiểu nhị lập tức đầy vẻ tươi cười, nhiệt tình chào đón: “Khách quan muốn gọi món gì?”

“Các ngươi có món sở trường nào không?”

“Có.” - Tiểu nhị lập tức báo ra một chuỗi tên món ăn, Cố Chiêu chọn hai món mặn, một món rau, lại gọi thêm hai bát cơm, chờ hắn gọi món xong tiểu nhị lập tức đi xuống chuyển thức ăn.

Chờ thức ăn được bưng lên, Cố Chiêu nếm thử một miếng, thấy hương vị không tồi, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ chỉ bởi vì mỗi món đậu hũ bạch ngọc kia mà khiến tửu lầu này buôn bán quạnh quẽ như vậy. Chuyện này đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, có lẽ hắn đã quá xem thường lực hấp dẫn của những sự vật mới đem lại cho đại chúng.

Cố Chiêu cũng không nông nóng, chậm rãi ung dung ăn hết thức ăn và cơm trên bàn, sau đó gọi tiểu nhị kia tới, ra vẻ tò mò hỏi: “Hương vị thức ăn nhà các ngươi nấu ra không tồi, vì sao việc buôn bán lại quạnh quẽ như vậy?”

Tiểu nhị bất đắc dĩ cười: “Chẳng phải đều do đậu hũ bạch ngọc kia mà ra hay sao, chúng ta không có đậu hũ bạch ngọc cho nên thực khách đều chạy đến tửu lâu bên kia nếm thử đồ ăn mới rồi.”

“Vậy chẳng lẽ chưởng quầy và lão bản của các ngươi không thể tìm cách mua được đậu hũ từ phường bán đậu hũ bên kia sao?”

Trong lòng tiểu nhị lại càng bất đắc dĩ hơn: “Bởi vì đậu hũ phường là do chủ nhân của tửu lâu cách vách mở, chủ nhân chúng ta đã nói chuyện vài lần rồi nhưng vẫn chưa thành công.”

Cố Chiêu vừa trả tiền đồ ăn vừa hỏi: “Vậy chủ nhân của các ngươi là ai? Ta có thể gặp chủ nhân các ngươi để bàn chuyện chút chuyện làm ăn được không? Nói không chừng có thể giúp chủ nhân các ngươi giải vây đó.” - Nói xong Cố Chiêu còn nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Tiểu nhị ngây ngẩn cả người, giúp chủ nhân giải vây sao? Hiện tại chỉ có đậu hũ bạch ngọc mới có thể giúp được chủ nhân, chẳng lẽ… Tiểu nhị bừng tỉnh, trên mặt lộ ra vui mừng, ngay cả tiền cơm cũng chưa thu đã chạy nhanh lên lầu tìm chưởng quầy truyền lời.

Chưởng quầy cũng ngây ngẩn cả người: “Thật sự là hắn đã nói như vậy sao? Mau, mau mời người ta lên ghế lô trên lầu ngồi trước đã, ta sẽ đi mời chủ nhân đến đây.”

Tiểu nhị không thu tiền cơm, Cố Chiêu cũng coi như không có việc gì xảy ra mà cất tiền đó, cõ lẽ hôm nay có thể ăn được một bữa cơm bá vương rồi. Bạc của hắn cũng có hạn, có thể bớt được chút nào hay chút đó, cho dù sắp sửa có thể kiếm được một khoản lớn nhưng cũng không thể lãng phí được.

Cố Chiêu đi theo tiểu nhị lên ghế lô trên lầu, tiểu nhị còn cẩn thận bưng trà lên cho hắn, nói rằng chưởng quầy đã đi mời chủ nhân, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại. Cố Chiêu cũng tỏ vẻ không có ý kiến.

Chờ đến khi uống đến tách trà thứ hai, Cố Chiêu nghe thấy có tiếng bước chân của hai người từ phía thang lầu, tiếng thứ nhất vững vàng có lực, tiếng thứ hai có vẻ gấp hơn chút. Cố Chiêu rảnh rỗi đoán, tiếng bước chân thứ nhất hẳn là của chủ nhân, trầm ổn hơn so với tiếng bước chân thứ hai của chưởng quầy nhiều.

Quả nhiên, đợi đến khi gõ cửa tiến vào, người đầu tiên mà Cố Chiêu nhìn thấy chính là một nam tử trẻ tuổi, ước chừng hơn hai mươi, người còn lại phía sau là chưởng quầy mới gặp ở dưới lầu vẫn còn đang thở dốc.

Chưa kịp thở ra hơi, chưởng quầy đã nhanh chóng giới thiệu cho chủ nhân: “Nhị thiếu, vị công tử này chính là người đã nói có thể giải vây giúp tửu lâu của chúng ta. Vị công tử này, đây là chủ nhân của chúng ta, Tề gia nhị thiếu gia.”

Cố Chiêu đứng dậy: “Tề nhị thiếu, tại hạ là Cố Chiêu.”

“Thì ra là Cố công tử, Lưu chưởng quầy ra ngoài trước đi, ta muốn cùng vị Cố công tử này nói chuyện một chút.”

“Vâng, nhị thiếu.”

Chưởng quầy lui ra ngoài, Tề nhị thiếu cảm thấy hứng thú đánh giá Cố Chiêu. Cố Chiêu cũng nhìn ra hắn thực sự rất bình tĩnh, có lẽ sản nghiệp của Tề gia cũng không chỉ có mỗi một cái tửu lâu này, có lẽ chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian thì hắn có thể từ những con đường khác mà đoạt được đậu hũ bạch ngọc, cho nên mới không sốt ruột giống như chưởng quầy kia.