Tống Trạch nói không được nữa, thực ra nguyên nhân là do bình thường Cố Dao hay đến tìm Tống mẫu để học thêu thùa khiến nàng rất có thiện cảm nên mới nảy lên ý định làm mai. Tống Trạch thấy chẳng sao cả, tuy rằng từ khi hiểu chuyện hắn và Cố Dao đã không tiếp xúc gì với nhau nhưng thỉnh thoảng ở nhà cũng có chạm mặt một hai lần, cũng không cảm thấy ghét cháu gái của người bạn học này. Với hắn mà nói, dù sao cũng phải cưới vợ, chỉ lần cưới một người mình không ghét, lại khiến mẫu thân vui lòng thì đã là một niềm vui rất lớn rồi.
Còn người cháu gái còn lại trong lời Cố Chiêu kia, tâm tư Tống Trạch cả ngày đều đặt trên sách vở, căn bản chẳng có chút ấn tượng gì với nàng, hơn nữa Cố Chiêu nói cháu gái của chính mình như vậy có thật sự ổn không? Tống Trạch hắn từ khi nào lại biến thành vật phẩm để hai người cháu gái kia của Cố Chiêu tranh đoạt vậy?
Hiếm khi được nhìn thấy Tống Trạch quẫn bách, Cố Chiêu thật muốn lấy điện thoại từ trong không gian ra chụp một tấm hình lưu niệm, không ngờ thủ phụ đại nhân tương lai cũng có lúc non nớt như vậy.
Cố Chiêu cười ha ha, vỗ vỗ vai Tống Trạch: “Ta hiểu ý của ngươi, chỉ cảnh tỉnh ngươi chút thôi, hơn nữa, nam nhân ấy mà, phải dứt khoát một chút, quan trọng nhất là không được để mình lâm vào thế khó xử, nếu như ngươi do dự thì Cố gia chúng ta sẽ không được bình yên.”
Tống Trạch chần chờ một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Ta biết rồi, lần thi huyện này ngươi có tham gia không?”
Thi huyện, thi phủ là ba năm hai lần, thông qua thì là đồng sinh, thi viện ba năm một lần, chỉ đồng sinh mới có tư cách để thi viện, thông qua sẽ trở thành tú tài. Năm kia Cố Chiêu cùng Tống Trạch cùng nhau tham gia thi huyện, chỉ là không ngờ trước khi vào trường thi bọn họ cùng nhau đi ăn, ăn phải đồ ăn hỏng, bị đau bụng nên đã bỏ lỡ cơ hội lần đó.
Theo như trong sách, lần này Tống Trạch sẽ thuận lợi tham gia thi huyện thi phủ, đạt được thi huyện thi phủ án đầu, mà đến kỳ thi viện mùa thu lại đạt được án đầu một lần nữa, trở thành tú tài tiểu tam nguyên. Nhưng ngược lại với Tống Trạch, trước khi thi huyện Cố Chiêu bị cảm lạnh sốt cao, lại bỏ lỡ thi huyện một lần nữa, số tiền đã tiêu phí trước đó cũng coi như bỏ sông bỏ biển khiến cho đại tẩu càng thêm bất mãn. Mà lão thái thái và lão gia tử lại đau lòng vì thân thể Cố Chiêu yếu ớt, mâu thuẫn của Cố gia tăng dần lên, Cố Trân cũng nhân cơ hội này thúc đẩy Cố gia phân gia.
Cố Chiêu cảm thấy rất kỳ quái, hai lần thi huyện, một lần ăn phải đồ hỏng bị tiêu chảy, một lần bị cảm lạnh sinh bệnh, lần đầu tiên hắn và Tống Trạch cùng bị, lần thứ hai lại bị bệnh khi ở nhà, Tống Trạch bình an vượt qua kỳ thi, chắc hẳn trong chuyện này có vấn đề gì đó mà hắn không biết.
Lần đầu tiên Tống Trạch là vì hắn nên mới bị liên lụy sao?
Nếu lần này hắn tránh bị bệnh, cùng đi thi với Tống Trạch, vậy có thể gặp chuyện ngoài ý muốn, liên lụy tiền đồ của Tống Trạch hay không? Nhưng không đi thi cũng không được, hắn hy vọng cha mẹ có thể nở mày nở mặt vì hắn, khiến cha mẹ ở nông thôn được người tôn kính chứ không phải cứ mỗi lần người ta nhắc đến cha mẹ là lại nói hai người quá mức thiên vị, nuôi ra tai họa.
Đáng tiếc, trong quyển “Tiểu kiều thê” này lấy Cố Trân làm nữ chính, dù suy nghĩ của nữ chính có vặn vẹo đi chăng nữa thì việc nàng trả thù người khác cũng sẽ được viết thành do người khác bắt nạt nàng nên mới bị nàng phản kích mà thôi. Vì vậy khi người tiểu thúc là Cố Chiêu không được nàng thích này bị bệnh không thể đi thi được, trong sách cũng chỉ viết hắn bị nữ chính Cố Trân trào phúng một hồi. Theo như nhận định của nàng, rõ ràng do tiểu thúc không có bản lĩnh thật sự, cố ý lấy cớ bị bệnh để trốn tránh kỳ thi, bởi vì nếu như hắn thực sự đi thi sẽ để lộ ra trình độ thật của hắn, không có cớ để tiếp tục hút máu cha mẹ nàng nữa.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” - Thấy Cố Chiêu vẫn luôn không đáp lời, Tống Trạch lên tiếng hỏi.
“Ừm, đương nhiên là phải thi rồi, ta chỉ đang suy nghĩ chuyện thi huyện lần trước.” - Cố Chiêu nhìn về phía Tống Trạch nói: “Ngươi đã từng nghĩ tới chuyện chúng ta xảy ra sự cố lần thi trước không phải là ngoài ý muốn hay không? Đương nhiên ý của ta không phải là vì ngươi, mà ta hoài nghi vấn đề xuất phát từ phía ta, rất có thể lần đó là do ta khiến ngươi bị liên lụy, nếu như không vì vậy có lẽ năm đó ngươi đã đậu đồng sinh rồi.”
Tống Trạch không thể nào duy trì vẻ bình tĩnh được nữa: “Ngươi nghi ngờ ai rồi à?”
Lúc trước hắn đã chấp nhận hiện thực này, dù sao cũng không trì hoãn gì nhiều, vừa hay năm nay thi huyện thi phủ và thi viện đều cùng tổ chức, lúc đó hắn nghĩ có thể liên tục thi lấy tú tài công danh luôn, như vậy cũng không ảnh hưởng gì.
Bởi vì tình trạng của Cố Chiêu cũng giống với hắn cho nên hắn không hoài nghi gì cả, cho rằng cả hai ăn phải đồ bị hư nên mới đau bụng, hoàn toàn là ngoài ý muốn, cùng lắm thì kỳ thi tiếp theo chú ý thức ăn nhiều hơn một chút. Nhưng hiện tại nghe Cố Chiêu nói rất có thể chuyện đó là do có người nhúng tay vào, hắn cảm thấy có chút khó mà tiếp thu được.
Cố Chiêu lắc đầu: “Không hoài nghi ai cả, chẳng qua chỉ là trực giác thôi, cho nên ta nghĩ, nếu như lần này ta có thể thuận lợi đi thi huyện thì tốt nhất ta và ngươi nên tách ra, không nên ở cùng nhau, ta muốn nhìn thử xem lần này lại có người khác ra tay với ta hay không.”
Thiếu niên Tống Trạch nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp: “Cần phải cận thận đến mức đó sao? Chúng ta cùng nhau đề phòng không được à?”
Cố Chiêu vẫn lắc lắc đầu như cũ: “Ngươi cứ coi như để ta làm thử nghiệm một lần đi, nếu như lần này vẫn có người xuống tay với ta thì khả năng sau lưng ta có người nào đó vẫn luôn theo dõi, còn theo dõi trong một thời gian rất dài. Biết càng sớm thì càng dễ đề phòng. Còn không thì cứ coi như ta có chứng vọng tưởng bị hại, làm thử nghiệm một lần là được. Thế nhưng ta không thể kéo ngươi xuống nước, ngươi phải biết mẹ ngươi chờ mong ở ngươi nhiều thế nào, còn có khát vọng của chính ngươi nữa. Nếu như lần này xảy ra chuyện thì ngươi lại phải đợi tiếp ba năm đấy.”
“Ta thì không sao hết, nếu như lần này ta không thể đi thi thì cha nương ta vẫn sẽ cưng chiều ta như cũ. Đúng rồi, ta còn chờ sau khi ngươi thi đậu dìu dắt ta nữa mà, dù sao chúng ta cũng học cùng với nhau nhiều năm như thế, đúng không?” - Cuối cùng, Cố Chiêu nói đùa một câu.
Nghe Cố Chiêu nói xong, Tống Trạch không thể không thỏa hiệp, đúng vậy, hắn không cược nổi, bất kể là vì chính hắn hay là vì mẹ hắn, hắn nhất định phải tham gia kỳ thi lần này, còn cần phải bắt được tú tài công danh. Hắn không thể chờ thêm ba năm được.
Cuối cùng chỉ có thể buồn bực nhìn Cố Chiêu một chút rồi nói: “Đương nhiên sẽ dìu dắt, có điều ta càng hy vọng chúng ta cùng nhau bước tiếp hơn.”
Cố Chiêu cười khì khì, sau đó chia cho Tống Trạch một quả trứng gà, hai người vừa đi vừa ăn.
Vốn dĩ ngay từ lúc đầu, tình nghĩa của hai người đều do Cố Chiêu mặt dày mày dạn, nhất quyết phải chia đồ ăn với Tống Trạch mà ra.